Tranh đấu “Nhị tiểu thư, thuộc hạ không hiểu rõ ý của cô” Vẻ mặt hắnđầy sợ hãi nhìn tôi “Thật sự không rõ sao?” Tôi mỉm cười nhìn hắn, họngsúng chạm hẳn vào trán hắn, hắn lập tức quỳ xuống “Nhị tiểu thư, khôngphải tôi, thật sự không phải tôi…”“Biết vì sao tôi không thích dùng súng bắn chết người không?” Tôi hỏi hắn thoáng ngẩn người.
” … Thuộc hạ không biết “
” Bởi vì tôi thích hưởng thụ cảm giác sinh mệnh trôi qua tay mình,cho nên tôi vẫn thích dùng dao hơn. Chỉ cần nhẹ nhàng cứa một cái, máutươi sẽ mạnh mẽ phun ra, so với bông hoa nở còn đẹp hơn nhiều, đó mới là nghệ thuật chân chính”
Đồng tử của hắn trợn lên đầy vẻ sợ hãi, ở trong mắt hắn tôi nhìn thấy một khuôn mặt máu lạnh, chủ nhân của khuôn mặt đang mỉm cười kì dị, nụcười đó khiến mọi người sởn tóc gáy…
“Nhưng hiện tại tôi lại muốn dùng súng, bởi vì, tôi muốn biết… cuốicùng là viên đạn của tôi cứng hơn hay là cái đầu của đám nhẫn giả cácngười cứng hơn. Các người thực sự bất tử sao?”
“Nhị tiểu thư, đừng, tôi không phải nhẫn giả, thực sự không phải”
“Ồ, thật sao? Thử thì sẽ biết thôi” Tôi khởi động nòng súng, viên đạn đã lên nòng rồi. Trong một làn khói, Hàn Liệt đã biến mất…
“Hừ, thuật ẩn giấu nhờ sương khói” Tôi quét qua bốn phía, sương khóitràn ngập xung quanh, thân hình của mọi người đều trở nên mơ hồ quanhlàn khói, nhìn cũng không rõ nữa, “Ngưng Tịch” Là giọng của Vũ, tôi nhíu mày, Nhẫn giả có thể nhận định vị trí của một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143936/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.