Herbert là người đầu tiên bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Cậu ta dè chừng bước từng bước lại gần ảo ảnh của Johannes, chau mày nhìn dáng vẻ thê lương của người đàn ông đương năm vật ra dưới sàn. Trong phút chốc Ludwig quên mất mà toan chạy lên, lập tức, gã bị anh mình đưa tay cản lại và Herbert cất tiếng bằng một giọng đều đều, "Không cần."
"Cái gì cơ?" Ludwig thắc mắc.
"Anh nhớ được đoạn ký ức này." Herbert nói, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cha cậu ta. "Tệ hại thật, mãi đến bây giờ anh mới hiểu ra vì sao cha lại như thế. Anh thậm chí còn không nghĩ mình vẫn nhớ được việc này." Cậu ta lắc đầu, tự chậc lưỡi cười khổ. Ludwig lẫn Anze cùng đồng thanh:
"Nhưng làm sao?"
Nhưng Herbert chưa kịp trả lời, cánh cửa lại cót két mở ra.
Bước vào cùng với họ lúc này là một đứa bé. Hẳn là nó chỉ mới tầm hai hoặc ba tuổi, bởi nó phải nhón chân rất cao để đẩy mở cửa ra, từng bước đi hẵng còn tập tễnh. Ludwig lập tức trố mắt trước mắt tóc màu vàng nhạt quá đặc trưng của nó mà rằng:
"Đừng bảo em đấy là..."
Herbert gật đầu. "Là anh."
Họ đứng nhìn đứa bé vô tư tiến lại gần Johannes. Herbert chẳng biểu lộ một chút gì ngạc nhiên, chỉ có sự lẫn lộn của tiếc nuối lẫn buồn bã, chẳng hiểu sao sau ngần ấy năm tưởng chừng đã quên, cậu ta vẫn còn nhớ được lúc ấy mình đã làm gì. Đứa bé ngồi xuống sàn bên cạnh Johannes, nó không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917739/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.