Anze đã gần như im lặng suốt chuyến hành trình. Ông ta lặng lẽ kiểm tra những manh mối, gật đầu hoặc lắc đầu nếu Herbert và Ludwig hỏi thăm liệu ông ta có tìm được thứ gì đáng giá hay không, chứ tuyệt nhiên không thể hiện rằng ông ta biết rõ nơi họ đang đứng - hay đúng hơn, ông ta không hé nửa lời về việc mình nhận ra cái ảo ảnh mà thế giới linh hồn này đang thể hiện.
Bởi vì vậy, trái với vẻ bàng hoàng của Herbert và Ludwig, Anze chỉ trân mắt nhìn khi Johannes bước qua cánh cửa thư phòng. Herbert còn chưa kịp gọi cha, Johannes đã xuyên qua người cậu ta mà chẳng hề hay biết, một bằng chứng cho thấy đây chỉ là một ảo ảnh từ ký ức xưa cũ, chỉ lạ một điều rằng mặc dù họ không thể tương tác với Johannes quá khứ, họ vẫn có thể chạm vào và cầm nắm đồ đạc một cách bình thường. Nhưng thôi, có lẽ đây không phải lúc để đắn đo về những điều phi lý. Anze để mặc Johannes quá khứ đi vụt qua mình, ông ấy hấp tấp như thể đang rất vội phải đi đâu đó, thu dọn một số đồ đạc và giấy tờ từ ngăn bàn trước khi hối hả rời đi, và - đúng như Anze tự nhắc thầm với bản thân mình - Johannes quá khứ đánh rơi một chiếc hộp nhạc.
Khi ảo ảnh đi khỏi, Anze nhặt chiếc hộp nhạc từ dưới đất lên. Nó được làm bằng đồng và khá cũ kỹ, tuy vậy, dòng chữ khắc bên thân hộp vẫn còn có thể đọc được. "Tặng Katalin." Anze thì thầm, lúc này nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917742/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.