Đến khi Tiêu Khiết thức dậy, trời đã sáng rõ. Cảm giác mệt mỏi, thân thể đau nhức khiến cô không muốn bước khỏi giường.
Nhưng mà...
Nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ sáng. Sắp tới giờ Niệm Bằng đi học, rồi Diệp Vũ cũng phải đi làm.
Cô bật dậy ngay...
Không còn thời gian xấu hổ vì những dấu đỏ hằn trên cổ, Tiêu Khiết vội vàng làm vệ sinh cá nhân...
Phía dưới có tiếng người...
Diệp Vũ vừa bồng Niệm Bằng khỏi nhà vệ sinh.
-Mẹ....
Cái vóc dáng nhỏ nhắn chạy đến ôm chân mẹ. Cúi xuống, hôn lên má con, Tiêu Khiết dịu dàng:
-Niệm Bằng dậy rồi à? Ngoan quá!
-Chú...chú kêu con dậy. Chú còn tắm cho con nữa.
Nhìn kỹ lại, mái tóc của Niệm Bằng vẫn còn ướt. Người Diệp Vũ cũng ướt nước...Nhưng gương mặt anh không còn cau có mà có vẻ rất vui.
-Làm phiền anh quá...Cám ơn anh...
-Em làm thức ăn sáng đi. Một lát tôi đưa Niệm Bằng đi học cho.
-Nhưng mà...
-Đi với chú nhé Niệm Bằng. Chú cho con đi xe đẹp, chạy êm lắm...
-Dạ.
Bữa cơm sáng đầu tiên của gia đình họ. Niệm Bằng vẫn còn hết sức rụt rè.
Tiêu Khiết đã chuẩn bị tinh thần đón chờ "giông bão" từ Diệp Vũ. Khi sắp đến ngày cưới, hắn luôn tỏ ra hắn học, còn tra tấn tinh thần cô bằng những lời rất khó nghe.
Tiêu Khiết chấp nhận tất cả. Thà rằng không biết. Nhưng 6 năm qua, biết những chuyện xảy ra cho Diệp Vũ, lòng cô luôn cảm thấy áy náy không yên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-la-chuyen-cua-hom-qua/2972795/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.