Kiếm dài một thước ba tấc*, rộng chừng hai ngón tay, thân kiếm nhẹ bẫng.
(*Tức dài chừng 43,32 cm.)
Dây vàng quấn quanh cổ, trên chuôi có khắc chữ viết kỳ lạ, nhìn mãi vẫn không nhận ra hàm ý. Mũi kiếm chợt lóe tia sáng lạnh lẽo khiến lông tơ trên người dựng đứng, không biết vỏ kiếm là làm bằng loại gỗ gì mà trông rất cổ, đen láy tinh tế, cứng hơn cả vàng đá, đưa tay gõ sẽ có tiếng vang trầm trầm. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt hai chữ khắc nổi gồ lên kia, hắn lẳng lặng suy nghĩ.
Màn che trên giường khẽ động, Ca Dạ mở mắt, chống một tay ngồi dậy. Sắc mặt tái nhợt ngẩn ngơ, thử cử động song lại động đến vết thương trên tay.
“Đừng động.” Đỡ cơ thể mềm mại dựa vào lòng, “Mới nối xương xong, ít nhất phải đợi mấy chục ngày.”
“Giáo vương… chết thật rồi sao?” Giọng nàng rất khàn, dù ngủ đã lâu nhưng vẫn không đỡ uể oải.
“Ừ.” Không chỉ nàng, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy không chân thực.
Yên tĩnh một hồi, hắn mở miệng, “Trán vẫn nóng,có muốn ngủ tiếp không?”
Ca Dạ lắc đầu, khi tâm nguyện nhiều năm được thỏa mãn, giờ đây chỉ còn lại mệt mỏi cùng trống rỗng, lại mất bình tĩnh ngẩn người, cả nửa buổi mới lên tiếng.
“Tứ Dực đâu, đi Trung Nguyên rồi à?”
“Bọn họ vốn định cùng về, nhưng ta sợ không ổn.”
Nàng mệt mỏi nở nụ cười, cũng không ngoài suy đoán, trái lại khiến hắn nhớ đến nghi vấn khác vẫn không cách nào xua tan.
“Ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214401/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.