Hắn nhìn nàng xắn tay áo lên, dùng sức lau chùi nơi Thiên Minh đã động đến, chán ghét không chút nào che giấu, làn da mềm mỏng bị ma sát liên tục đã dần rỉ máu đỏ. 
“Đừng lau nữa.” Đợi đến khi sực tỉnh thì hắn đã cầm tay nàng, giật lấy miếng vải. 
Ca Dạ không phản kháng, sững sờ không nhúc nhích. 
Ngẩn người rất lâu, tới tận khi sắc trời tối đi thì nàng mới đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, gạt tóc ra, dùng lược cẩn thận chải chuốt, một lần nữa điều chỉnh vẻ mặt không rối loạn. 
Mặt rất trắng, nàng lấy hộp phấn chưa từng dùng đến bao giờ, song hít thở mấy lần vẫn chẳng thể chạm tay tới, phiền loạn ném nó vào góc phòng. Bột phấn diễm lệ vương vãi đầy sàn, mùi thơm thoang thoảng khiến trong phòng thêm mấy phần dịu êm. 
“Đừng đi.” 
Hắn nắm lấy bờ vai mỏng manh, gương mặt trong kính trắng như sương tuyết, gần như trong suốt yếu ớt, “Nàng sẽ hối hận.” 
Ngay trước mặt mọi người Thiên Minh yêu cầu thực hiện hứa hẹn, không phải vì ép Ca Dạ tỏ thái độ, mà là dưới tình huống Tử Túc và Cửu Vi liên minh, nàng quả thật quá lạnh lùng, trừ thời điểm bày tỏ quan điểm lên tiếng ủng hộ ra, thì đa phần chỉ khoanh tay đứng nhìn, khó tránh khỏi làm Thiên Minh hiểu lầm. 
“Có thể giết chết giáo vương, ta đã không còn quan tâm thân thể này ra sao nữa rồi.” Hàng mi khẽ rung, giọng Ca Dạ trong trẻo lảnh lót, như băng chém tuyết, “Hắn ta có thể nhẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214404/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.