Hôm qua mình post nhầm nội dung chương 34 thành 33, các bạn có thể đọc lại chương 33 
Tung vó như bay chạy không ngừng nghỉ, hắn một đường vội vã, đến tối gấp gáp chạy về trong giáo. 
Không nói được tại sao, tự do mong đợi đã lâu nay lại muốn buông bỏ, cam tâm quay về con đường chém giết, vào khoảnh khắc bao nhiêu trói buộc bị chém đứt, thứ âm thầm dâng lên trong lòng cũng chẳng phải là vui mừng như điên. 
Bảy năm bị quản thúc, ngày ngày bị xua lùa, đáng lí giải thoát phải là thứ cầu mà không được, nhưng… 
Hắn chỉ có thể quên đi ý muốn ban đầu, lao đầu về phía Thiên Sơn đang nguy hiểm trùng trùng. 
Ca Dạ để hắn đi, Cửu Vi muốn hắn đi. Rõ ràng đây là lựa chọn chính xác, nhưng vẫn không ngăn được cõi lòng sốt ruột mà quay về. Mấy ngày đêm không chợp mắt, sợ hãi và lo lắng như ngọn lửa thiêu cháy lồng ngực, ép hắn không ngừng quất roi ngựa. 
Ở miệng núi vẫn như thường, không có gì khác lạ. 
Hắn dằn nỗi nghi ngờ phóng mình vào Thủy điện, hương sen xanh phảng phất trong gió, bốn bề tĩnh lặng. 
Trong phòng Ca Dạ không một bóng người, Xích Điêu nằm sấp trên đất, một kiếm xuyên áo đã chết từ lâu, trên sàn nhà còn lưu lại dấu vết chẳng cam lòng. Kiểm tra vết thương, chính là do đoản kiếm của Ca Dạ gây nên. Lại chưa tới mấy bước đã thấy Huyền Diên chết trên bậc thềm, giống hệt Xích Điêu. Không biết chúng người hầu đã tản đi phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214398/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.