Chương 108 Khúc dạo đầu của ngày tận thế Brazil, Lençóis Maranhenses. Gió biển đến từ Đại Tây Dương mang theo mưa lớn, tạo thành những hồ nước xanh ngọc nối tiếp nhau trên nền cát trắng mịn. Chúng thật ngoạn mục và xinh đẹp, đứng trên đỉnh cồn cát, có thể nhìn thấy sa mạc nhấp nhô hình lưỡi liềm được khảm những viên ngọc lục bảo lớn nhỏ. “Đáy hồ” được bao phủ bởi cát trắng tuyệt đẹp. Hồ trong vắt như thủy tinh, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy đáy. Sau khi được cung cấp dinh dưỡng dồi dào trong mùa mưa, cây xanh mọc rải rác ở vài nơi nhưng chủ yếu tập trung ở rìa sa mạc. Nếu bước lên những cồn cát để đi vào sâu trong sa mạc, sẽ chỉ thấy bãi cát trắng mịn không có cỏ mọc trên đó, và những “hồ nước” đẹp say lòng người. Trong mắt con người, đây là thiên đường trong mơ, là nơi của những điều kỳ diệu. Người dân sống gần đó tạ ơn thần linh đã ban cho lượng mưa đủ nhiều, thờ cúng thần linh với lòng thành kính được truyền lại từ tổ tiên. Hơn nữa, sa mạc kéo dài miên man này đã ngăn cản bọn thực dân đổ bộ, khiến nơi này miễn cưỡng giữ được vẻ yên bình. Bây giờ trời đã khuya, con người vốn nên đi ngủ sớm, rồi dậy đi làm vào ngày hôm sau, nhưng không khí hôm nay thật bất thường. “…Sao lại có trăng màu đỏ?” “Trong mùa mưa năm nay, bất ngờ có lốc xoáy nổi lên, nhà cửa bị thổi bay, chắc thần linh đang nổi giận!” Trăng lưỡi liềm đỏ trông hệt như một con thuyền báo tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059328/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.