Mười ngày sau đó, lưỡng quân cùng nhau đánh một trận sinh tử. Hoàng Thái tử Lê quốc binh bại bị bắt, bêu đầu thị chúng. Trấn bắc tướng quân thế mạnh như vũ bão, đánh thẳng hổ yển, chỉ trong ba ngày đô thành liền rơi vào tay giặc.
Thẩm Anh Trì chém một tên tù binh có diện mao hao hao Dạ Huyền, vàng thau lẫn lộn, sau đó nhân lúc thần không biết quỷ không hay mà đem Dạ Huyền hồi kinh.
Vốn tưởng rằng y sẽ không sống nổi qua mùa đông năm ấy, nội thương chưa lành lại bị trúng tên, vết đao trên người cũng không ít, mỗi một chỗ đều là vết thương trí mạng. Hôn mê hơn một tháng, khi tỉnh lại, đôi mắt đen láy như trời đêm chỉ còn là một mảnh hư không.
Lão thái y chẩn bệnh nói rằng vài đợt sốt cao đã hủy đi ký ức của y. Dạ Huyền từ trong cơn hôn mê kinh hoàng tỉnh lại, đã hoàn toàn quên mất những chuyện trước kia.
Đã quên quốc gia của y, đã quên người thân của y, và cũng đã quên… địch nhân của y.
Ký ức trống rỗng làm y lo sợ không yên. Thẩm Anh Trì bèn lợi dụng thời cơ đó, đê tiện mà nói trước mặt Thái tử Lê quốc rằng: “Ta là nam nhân của ngươi.”
Đúng vậy, ngươi thuộc về ta, tựa như một con chim non bị gãy cánh, chỉ có thể thuộc về ta.
…
Cơn đau xót như hỏa thiêu truyền đến từ phía sau ót, cả người choáng váng nặng nề, tiếng khóc cứ mãi văng vẳng bên tai làm đầu óc y càng thêm nhức nhối. Dạ Huyền cố mở mí mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-doan-huyen/4298/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.