So với chuyện gà bay chó sủa ở trong cung, phủ Tướng quân vừa yên bình lại an tường hơn rất nhiều. Hiếm khi Thẩm Anh Trì không có ở bên người, Dạ Huyền lúc thì đọc sách, lúc thì đánh cờ, nhưng tâm tư chung quy vẫn không yên. Y khoát tay ý muốn Bảo Châu không cần theo, chậm rãi bước xuống lầu, mi tâm cau lại, thần tình như có điều suy nghĩ.
Hoa sen trong hồ đã lụi tàn hơn phân nửa, tàn chi đoạn diệp(1) dập dềnh trong nước, cành liễu mỏng manh ở bên bờ cũng đã khô vàng mà rũ xuống, gió khẽ lướt qua, xào xạc rung động.
Tiếng đàn trong trẻo như có như không từ bên kia bờ vang lên, xung quanh đều thanh u tịch tĩnh, ngay cả chú chim nhỏ ở trên cành dường như cũng nương theo tiếng đàn mà ngủ thiếp đi.
Mặc dù không biết chủ nhân của nơi này là ai, nhưng sau khi nghe tiếng đàn thì Dạ Huyền cũng đã đoán được, chỉ có thể là Thụy Tuyết bối tỉnh ly hương (2),tuyệt sắc mỹ nhân bị đương kim thánh thượng tặng cho Thẩm Anh Trì nhưng đến nay vẫn chưa được sủng ái.
Lên lầu, đứng lặng hồi lâu ở ngoài hiên, Dạ Huyền ngẩn ngơ nhìn xung quanh, chẳng hiểu tại sao lại nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc, dường như y cũng đã từng đứng ở ngoài hiên như thế này, nghe tiếng đàn êm tai thân thuộc kia.
Tiếng hát du dương trầm bổng của Thụy Tuyết nhẹ nhàng vang lên, quanh quẩn ở bên tai —
“… Chiết tẫn tân liễu ý vị hưu, chinh nhạn độ ly sầu, xướng triệt hàn giang thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-doan-huyen/4297/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.