Dùng xong ngọ thiện, Dạ Huyền lại tiếp tục giải ván cờ bị cắt ngang đêm qua, suy tư một lúc lâu, nhưng vẫn chưa giải được thế cờ phức tạp này. Nó như một loại ma chướng (1),rơi vào rồi sẽ không có cách nào dứt ra được, ngay cả lúc Thẩm Anh Trì vào phòng, y cũng không hay biết, làm người kia không khỏi oán giận. Đứng ở bên cạnh nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được mà ngứa tay muốn phá rối một phen. May là Dạ Huyền phát hiện đúng lúc, ngăn trở tay hắn lại, nói: “Anh Trì, đừng giở trò xấu.”
Thẩm Anh Trì bất mãn hừ một tiếng, lười biếng ngồi bên cạnh y, cằm gác lên vai Dạ Huyền, nói: “Phá được thế cờ này thì như thế nào? Con cờ trên bàn cũng không chém giết nhau được, dù sao cũng chỉ là trò tiêu khiển của bọn văn nhân, chỉ làm hao tốn tâm lực, không bằng ra chiến trường thống khoái một phen.”
Dạ Huyền bị quấy, không thể tập trung được nữa, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: “Nếu chỉ biết cưỡi ngựa cầm thương ra sa trường đánh giặc, mà không biết dùng lúc rảnh rỗi để hưởng thụ cầm kỳ chi thú (2),cho dù là kim mã ngọc đường (3),bất quá cũng chỉ là bụi cỏ thô mà thôi.”
Thẩm Anh Trì nghe ra đối phương đang quanh co mắng mình, không buồn bực mà còn cười, lộ ra bộ mặt gian xảo, ôm Dạ Huyền vào lòng, vui cười nói: “Ta là kẻ thô kệch hay không, ngươi không phải rõ nhất sao?”
Lời nói mang theo ý đùa bỡn của hắn làm mặt mày Dạ Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-doan-huyen/4293/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.