Mưa thu rốt cuộc cũng qua đi, để lại trong hồ là những đóa sen đã lụi tàn, ủ rũ thu lại mùi hương thơm ngát. Ánh trăng lộ vẻ thê lương, nhợt nhạt như tờ giấy. Một khối đài sen sung mãn rũ xuống, ẩn nấp trong đấy là những hạt sen nho nhỏ thanh ngọt mà đắng chát.
Thu ý nồng đượm. Tiếng côn trùng rền rĩ, văng vẳng suốt đêm thâu. Dạ Huyền đứng cạnh hồ sen, nét mặt suy nghĩ đăm chiêu. Bảo Châu vừa nhịn vừa nhẫn, thực sự không khống chế nổi lòng hiếu kỳ của mình, thận trọng hỏi: “Công tử phải chăng đang phiền não chuyện của Vinh Ngọc công chúa?”
Dạ Huyền bị nói trúng tâm sự, trên mặt lộ vẻ lúng túng, nói: “Phiền não cũng có ích gì? Chỉ tự chuốc lấy phiền toái mà thôi. Dù sao lệnh vua không thể không theo, nếu thánh chỉ đã ban xuống, hắn làm chức phò mã của hắn, ta…”
Thanh âm từ từ trầm xuống rồi dừng lại, Dạ Huyền nhíu mày —- ngươi đi Dương Quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta (1). Lời này nói thì dễ, chỉ là y đã quên hết chuyện trước đây, cuộc sống chỉ còn lại Thẩm Anh Trì, nếu phải dứt bỏ phần quyến luyến này thì y biết phải đi đâu đây?
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, đó cũng là duyên phận…” y thấp giọng nói, ánh mắt mờ mịt. Bảo Châu thương tiếc nhìn y, nói: “Cũng không nhất định phải ly khai, nghe nói Vinh Ngọc công chúa ôn nhu đôn hậu, có thể…”
“Bảo Châu.” Dạ Huyền cắt lời, mỉm cười nhìn nàng, nói: “Vì cớ gì phải miễn cưỡng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-doan-huyen/4292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.