Trần Nặc từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tiết thể dục quanh năm đều xin nghỉ, giờ bị Hứa Nguyện kéo chạy trong chốc lát, rất nhanh đã không theo kịp tốc độ của cô: "Dừng chút, đừng chạy nữa."
Hứa Nguyện vốn là không nghĩ gặp Thích Dã ở đây, giờ mới dừng chân, trang thái vẫn còn bàng hoàng: "Anh, anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Trần Nặc thở dốc nhẹ, trên mặt khó thấy được chút huyết sắc: "Em sao đột nhiên chạy vậy?"
"Em không......" Hứa Nguyện đột nhiên bị hỏi, mất tự nhiên: "...... Không có gì."
Vì tuổi còn nhỏ, cô chẳng giấu gì được trong lòng, cảm xúc như nào nào đều viết rõ trên mặt, tầm mắt Trần Nặc còn đảo qua vẻ kinh hoàng trên mặt cô, nhíu mày: "Hai người quen nhau?"
Trần Nặc tính cách ôn hòa, giờ tự nhiên nhíu mày cảm thấy rất nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng.
Hứa Nguyện vừa thấy liền biết cậu đang xem xét.
"Có quen ạ, trước đây có gặp." Cô nhanh chóng gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, "Nhưng cậu ta không bắt nạt em đâu. Anh à, anh tin em đi, người ta khá tốt đấy."
Đêm giao thừa cô không chết cóng là nhờ khoai lang nướng với áo bông cũ cậu ta đưa cho đấy. Trần Nặc lớn lên từ bé cùng Hứa Nguyện, đương nhiên nhìn ra cô không lừa mình, càng thêm buồn bực: "Vậy sao em còn chạy?"
Hứa Nguyện nhấp môi: "...... chỉ nghĩ chạy ấy."
Hứa Nguyện thật tình cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Kỳ thật nếu lớn thêm chút, khoảng 17-18 tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dieu/3414641/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.