Cố Tịch Hy không nén được lòng mình, khẽ giơ tay chạm nhẹ lên đôi gò má gầy guộc của Hoàng Phủ Minh Phong.
Hóa ra, nàng và hắn chỉ động chạm xác thịt đến thế là cùng.
Cơ mặt hắn khẽ động, đau đớn khôn nguôi.
Cố Tịch Hy giật mình trong giây lát, nàng nghĩ hắn sẽ tỉnh, dự định trốn đi nhanh, song hắn không tỉnh.
Chút biến chuyển đó chỉ đến như một cơn mê sảng, quằn quại bởi chất độc hoành hành
Hoàng Phủ Minh Phong mấp máy môi, nói gì đó, nàng không nghe rõ. Nhưng rồi một lần, hai lần, ba lần, Cố Tịch Hy đã nghe được.
Nghe được thanh âm mà nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới.
"Cố Tịch Hy..."
Hắn gọi tên nàng...
Cố Tịch Hy?
.•.
Hắn thật sự gọi tên nàng, cái tên mà nàng thừa nhận, không nhầm lẫn với bất kỳ ai khác, cũng không phải là một hư danh nào khác.
Nàng là Cố Tịch Hy.
Ánh mắt nàng cũng run rẫy theo từng nhịp thở dốc của Hoàng Phủ Minh Phong, rồi nàng trông thấy một chiếc hộp gỗ đặt cạnh gối hắn.
Khoảnh khắc hộp gỗ mở ra.
Cố Tịch Hy hối hận rồi. Năm đó, nàng nên liều chết bám lấy hắn, dù chết dù sống cũng không chấp nhận trở thành Cố Hề Sương đi Hương quốc.
Nàng muốn mình được đồng cam cộng khổ với hắn trong suốt những năm dài tháng rộng vừa qua.
Bên trong hộp gỗ là một cây trâm bạch ngọc, kiểu dáng giống hệt với cái nàng đã tắm máu trong rừng khi giết Hạ Hầu Niên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3687833/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.