Cố Tịch Hy sững sờ một lúc lâu. Sau cùng, nàng khẽ cười, nho sinh thấy ý cười của nàng rất khác năm xưa. 
Năm xưa, nàng là một tiểu cô nương quật cường bất khuất, lửa thiêu không lụi, đao chém không tan. 
Bây giờ, nàng lại giống như một khúc gỗ đàn trôi giữa dòng. Trải qua muôn va vấp, biến đổi muôn hình vạn trạng, song vẫn không chới với để chìm. 
Chung quy lại, sư phụ y nói không sai, nàng là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn. Nhưng sức sống của hoa dại hiển nhiên mãnh liệt hơn mẫu đơn gấp trăm lần. 
Cố Tịch Hy khẽ nói: 
"Hóa ra, Bạch Lão đã biết trước mọi chuyện." 
"Đều là suy đoán, đoán người đoán lòng người, còn duyên sẽ còn tương ngộ. Cố cô nương, có muốn lên không?" 
Nàng khẽ đưa mắt, như vô thức mà chăm chú lên phía đỉnh núi xa xôi kia, hỏi nhỏ: 
"Người... thế nào rồi." 
Người đối diện nàng không nén được một tiếng thở dài: 
"Hoang độc ngấm thẳng vào xương, sư phụ ta nói, có cứu được không, phải xem nhân duyên và số mệnh." 
Trong thoáng chốc, y nhìn thấy dung mạo diễm lệ hơn người của Cố Tịch Hy phủ đầy vẻ thê lương. 
"Cố cô nương chính là một loại nhân duyên của ngài ấy, không phải sao?" 
Nàng có chút cười khổ: 
"Nói đúng hơn, ta chính là nghiệt duyên..." 
Đầu têu ngọn ngành cũng từ mũi tên đó, nếu nàng không tự ý xông ra, biết đâu hắn có thể tự mình an toàn tránh qua một tai kiếp, không cần phải chịu sống chịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3687832/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.