Thật ra Khanh Linh không biết nên phản ứng ra sao. Màn sáng trước mặt hai người đã biến mất, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện lên trước mặt cô.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, giống hệt như một màn cô đã từng chứng kiến, đã từng nhìn thấy một Cố Vọng như vậy ở trước mặt cô, rơi vào bên trong khe nứt kỳ dị.
Cố Vọng thấy cô không nói lời nào, đi từng bước về phía cô: “A Linh.”
Khanh Linh vô thức lui về phía sau, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy trong hình ảnh là Lâm Ngân Chi đâm hắn, nên hắn mới có thể rơi vào.
Nhưng trong tiềm thức Khanh Linh lại không nghĩ như vậy. Nếu thật sự là như vậy, theo lý Cố Vọng luôn muốn giết chết Lâm Ngân Chi, vì sao bây giờ lại dùng thân thể của Lâm Ngân Chi xuất hiện ở đây?
Chỉ có một khả năng, đó là Cố Vọng cố ý kích thích Lâm Ngân Chi, nhân cơ hội thuận tiện nhập vào thân thể y.
Đây là khả năng Khanh Linh không muốn nghĩ tới nhất, nhưng lại có tính khả thi nhất.
Từ trước tới nay Cố Vọng chính là như vậy, hắn luôn có một loại điên cuồng muốn cùng người khác đồng vu quy tận. Ví dụ như lúc ở trong Thần Cảnh Kim Uyên, ví dụ như lúc ở trong trận pháp trải rộng dưới mặt đất Hoài Thành kia.
Có một khoảnh khắc Cố Vọng cảm thấy mình thật sự rất hèn nhát, nhưng hắn lại bị Khanh Linh nắm chắc mệnh môn, dù sao hắn của lúc này cũng không muốn thứ gì khác nữa.
Chỉ muốn người ở trước mặt này thôi.
Cố Vọng mím môi, hắn cũng từng nghĩ sẽ có một ngày này, chẳng qua là đến trước thời hạn mà thôi. Hắn có chút tự giễu: “Nàng muốn nghe điều gì?”
Khanh Linh: “Lời nói thật.”
“Phải.” Cố Vọng không chút do dự nói: “Trước khi xảy ra đã nghĩ kỹ rồi.”
Nhận được câu trả lời này, thật ra Khanh Linh cũng không bất ngờ lắm.
Nhưng cô hơi khó chịu, giống như những thứ cô đã làm trước đây đều không có ý nghĩa gì, cô không cứu được Cố Vọng.
Hình như cũng không cứu được chính mình, như bị thứ nước sông lạnh băng đó bao phủ. Cô gần như không thể tiếp nhận rụt bả vai lại.
Cố Vọng thấy sắc mặt cô tái hơn một chút, ấn đường nhíu lại: “A Linh…”
Hắn im lặng mỉm cười, bây giờ thậm chí ngay cả lời xin lỗi hắn cũng không dám nói, nói rồi không biết liệu A Linh của hắn có nhớ tới chút khoảng cách nguy hiểm sắp xảy ra không, rồi lại lần nữa đưa hắn về điểm xuất phát.
Hắn sợ Khanh Linh không nghe thấy, lặp lại lần nữa: “A Linh, sau này sẽ không như vậy nữa, nàng muốn biết chuyện gì ta cũng nói cho nàng biết.”
Mấy ngày nay cô cũng thường xuyên nghĩ đến, sau này Cố Vọng sẽ ra sao, cuộc sống liệu có tốt hơn không, không cần phải chịu uy hiếp nữa.
Sau khi nhìn thấy hắn, những ý niệm trong đầu này cũng đã biến mất. Trong tầm mắt đã xuất hiện người này, dường như cái gì cũng không nhớ nổi.
Khanh Linh bắt được cơ hội có thể phân tâm một chút, quay đầu nhìn sang.
Cửu Vực đã mở ra.
Chủ Thần nói phải phạt cô một tháng, nhưng bây giờ còn chưa tới một ngày, chẳng lẽ đã muốn thả cô ra rồi sao?
Khanh Linh có hơi nghi ngờ.
Nhưng nơi quỷ quái này không phải chỗ để nói chuyện, đã có lựa chọn, cô cũng không muốn nán lại chung một chỗ với Cố Vọng, như vậy đối với cô hay Cố Vọng đều không tốt.
Khanh Linh nhanh chóng cầm đồ lên, theo hướng đó đi ra ngoài.
Vừa mới bước một chân đi ra, lập tức nghe được giọng nói của Chủ Thần vang lên bên tai: “Đây mới là trừng phạt.”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, lập tức cảm nhận được một lực hút hút cô vào trong.
Chờ đến khi cô lần nữa lấy lại tinh thần mới phát hiện nơi mình đang ở vậy mà lại là Cấm Nhai.
Khanh Linh khó tin quay đầu lại, xung quanh một mảnh đen kịt, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng không nhìn thấy, gió âm u thổi qua mang theo một chút hơi lạnh. Mấy đám lửa ma trơi màu xanh âm u bay tới bay lui, vừa âm trầm vừa đáng sợ.
Là Cấm Nhai, nhưng cũng có chút khác lạ.
Bởi vì nơi này không có những hoa cỏ mà cô đã trồng, cũng không có cửa gỗ chắn gió trước đó cô làm.
Trừng phạt mà Chủ Thần nói là có ý gì?
Khanh Linh rũ mắt, chợt phát hiện trong tay mình còn đang cầm phần tư liệu mà Chủ Thần đã đưa cho cô trước đó, còn có quyển sách đã bị cô chỉnh sửa kia nữa.
Cô im lặng, lúc này cũng không biết nên làm gì, đành ngồi xuống, dự định sẽ đọc kỹ từ trong ra ngoài quyển sách này lần nữa.
Nhưng cô vừa mở sách ra, lại thấy những chỗ từng bị cô sửa đổi đều không có chữ viết.
Khanh Linh lật qua lật lại xem mấy lần, vẫn không nhìn thấy gì.
Quá kỳ lạ.
Khanh Linh còn đang thắc mắc, Linh Si lại không biết từ chỗ nào đột nhiên bay ra, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có người đến.”
Chỉ thấy hai hồn phách một nam một nữ đang chậm rãi tới đây, rõ ràng chính là Tam hoàng tử và Tam công chúa cô đã gặp trong cảnh thí luyện trước đó. Lúc này hồn phách của bọn họ dường như đang rất suy yếu.
Trong con ngươi sáng màu của Khanh A Linh nhiều hơn một chút ngạc nhiên, nhưng lại ngồi yên bất động.
“Ở lại được một ngày cũng coi như một ngày.” Hai người đáp.
Khanh Linh không nói gì nữa.
Nhưng hai người cũng không rời đi ngay mà lại nói: “Còn một yêu cầu quá đáng nữa.”
Khanh Linh nhướng mắt: “Gì cơ?”
Tam hoàng tử và Tam công chúa liếc mắt nhìn nhau, hơi có vẻ mất mát: “Cam Lạc đã không còn, nhưng nhóm tùy tùng theo hầu trong hoàng cung này lại là vô tội.”
Khanh Linh hơi bất ngờ: “Muốn ta cứu bọn họ?”
Cô không rõ vì sao mình phải dạy những thứ này, chẳng lẽ là muốn tăng thêm chút tình tiết lạ kỳ trong quyển sách này sao?
Dù sao ở trong tư liệu mà Chủ Thần đưa cho cô cũng chỉ có những hồi ức quá khứ đó của cô.
Những phần ngoại lệ này là chuyện xảy ra sau khi cô đi vào tổng cục, cũng không phải cuộc đời, cô cũng không biết mục đích của mình là gì.
Nghĩ như vậy, trước khi Tam hoàng tử và Tam công chúa rời đi, Khanh Linh lại nghe mình hỏi một câu: “Trong số các hoàng tử trong cung các ngươi, các ngươi có quan hệ tốt với ai nhất?”
Hai người còn chưa hiểu ra vì sao Quỷ chủ lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút tự hào: “Đương nhiên là Lục đệ rồi.”
“Lục đệ của chúng ta, nhân sinh tốt tư chất cũng tốt, rất thông minh. Lúc phụ hoàng còn sống cũng rất coi trọng đệ ấy, còn muốn cho đệ ấy làm thái tử nữa.”
“Cái này ngươi không biết đâu, ta nghe nói hắn không phải là ma bình thường, máu chảy trên người hắn rất quý giá, nếu như tên này thực sự nhập ma thì thế đạo này sẽ không còn bình yên nữa.”
“Nếu đã như vậy, muốn ta nói, không bằng cứ để cho hắn chết đi là xong, còn cứu cái gì mà cứu, làm phiền đến Tống môn chủ của Nam Sở Môn.”
“Sư phụ có lòng đại từ đại bi, ngươi cũng không phải không biết.”
Khanh Linh lặng lẽ nghe hai người nói chuyện đi xa, ấn đường nhíu lại.
Cô mím môi, nhớ lại quá khứ của mình ở trong ngôi nhà kia, hàng xóm xung quanh cũng bàn luận như vậy.
Cô cười thầm, theo hai người này tìm được chỗ của Tiểu Cố Vọng.
Cô không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong bóng tối quan sát.
Dù sao cũng là mình, lúc này Khanh Linh mới biết khi ấy mình có tâm trạng gì.
Nếu những việc này đều do cô sửa đổi, vậy thì nhất định không thể để tổng cục biết, đương nhiên cũng không thể để mình xuất hiện trước mặt nhân vật chính, cho nên trước đó cô đành phải bắt tay vào những vai phụ kia.
Lúc này Cố Vọng đang một mình quỳ gối ở Điện Bảo Hoa, lưng eo ưỡn thẳng.
Trên người chỉ mặc một bố y hết sức đơn bạc, thậm chí ngay cả đạo bào của Vô Trần Sơn hắn cũng không có để mặc.
Nhưng nghĩ đến đây, Khanh Linh lại nhớ tới mình năm bảy tuổi.
Cô của khi đó, cho dù là ngồi ở trên ghế sofa trong căn nhà kia thì cũng không dám làm càn, chỉ co mình ngồi đó, sợ mình bị ghét bỏ, lại bị vứt đi.
Trong lòng Khanh Linh có chút chua chát.
Thân thể Cố Vọng dường như còn chưa khỏe lại đã bị nhốt ở chỗ này, lúc này cho dù là quỳ thì trên trán cũng đã ứa mồ hôi lạnh, nhưng hắn ngay cả một tiếng cũng không thốt ra.
Dường như từ nhỏ tên này đã có tính tình như thế, bướng bỉnh, kiên trì một cách quái gở.
Cô muốn tiến lên, rồi lại không thể.
Khanh Linh yên lặng ngồi xuống, âm thầm ở bên cạnh hắn, bây giờ cô không làm được gì cả.
Ý niệm này vừa mới dâng lên, cảnh tượng trước mắt Khanh Linh lập tức thay đổi. Cô không còn đứng ở Vô Trần Sơn nữa mà xuất hiện ở bên ngoài khe nứt kỳ dị.
Khe nứt kỳ dị lúc này cũng khác với trong quá khứ, nham thạch nóng chảy sôi trào kia cuốn theo Ma vật và oán linh của nó như là muốn từ bên trong lao thẳng ra ngoài.
Tiếng sấm sét vang dội xung quanh, một một tia sét bổ xuống như chiếu sáng nơi này thành ban ngày.
Nước biển Hải Lâm Uyên cũng quay cuồng, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ ập tới đây, hợp thành một thể với khe nứt kỳ dị này.
Ma vật gào thét ầm ĩ, đang mặc sức điên cuồng, ngay cả nước biển cũng như thế.
Lúc tia sét bổ xuống, Khanh Linh nhìn thấy phía trên khe nứt kỳ dị, trên nham thạch nóng chảy đang sôi trào, những Ma vật kia đang vây quanh một người. Bộ y phục màu đỏ của người nọ tung bay, tóc đen như mực theo cuồng phong bay tán loạn, hắn nhàn nhã như được những Ma vật đó hỗ trợ.
Không phải tình tiết trong kịch bản của hắn, đây là kết cục trong sách, bây giờ hắn đang định hủy diệt tất cả.
Hắn là vương giả nơi này.
Hơn nữa ở đối diện hắn là một Lâm Ngân Chi toàn thân bạch y, trong tay cầm một thanh kiếm.
Cộng thêm mấy năm gần đây Cố Vọng đã tạo nghiệt ở Ma Giới, cả Ma Tộc sẽ xâm nhập vào thế gian, những Tiên Môn thế gia đó cơ bản không trông chừng được.
“Vẫn còn một cách nữa, cô cảm hóa hắn được không?” Ông ta nói xong, cười càng vui vẻ hơn: “Hoặc là dùng hồn phách của cô ngăn cản những oán linh muốn xông ra ngoài, chỉ có như vậy thì những Ma vật này mới không thể mạnh mẽ lao ra.”
Ông ta nói xong, lại giống như động viên nói: “Cho dù là cách nào, chỉ cần thành công là được rồi. Ngoan, ta ở tổng cục chờ cô chiến thắng trở về.”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên ắng trở lại.
Tiếng sấm gầm tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Giết Cố Vọng…
Điều này không có khả năng.
Từ đầu tới cuối Khanh Linh không hề có suy nghĩ muốn giết hắn, cô chỉ muốn cứu hắn, cũng là cứu bản thân mình.
Những ký ức quá khứ đang không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu, Khanh Linh không nhịn được nhắm mắt lại.
Cảm hóa hắn ư?
Cô dựa vào cái gì?
Khanh Linh chậm rãi đi ra ngoài, lúc này, hai người đang đánh nhau trên không trung dường như cũng chú ý tới cô, cùng nhau quay đầu lại, cả hai đều sững sờ.
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy Cố Vọng nói: “A Linh, nàng có nghĩ tới, nếu như ta sống tiếp thì sẽ sống như thế nào không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]