Lúc này Khanh Linh đang ngồi trên ghế nhớ lại từng điều lệ của tổng cục, nhưng mỗi khi viết xong một điều, trước mắt cứ bất giác hiện lên những cảnh tượng khác.
Tay cô gắt gao nắm chặt bút trong tay, mồ hôi lạnh ứa ra.
Những chuyện cũ đã sớm lãng quên lại hiện lên từng cảnh trước mắt.
Viện phúc lợi ở một trấn nhỏ không lớn, thậm chí có chưa đến mấy đứa trẻ. Toàn bộ công việc của viện phúc lợi cũng chỉ có một mình viện trưởng đảm nhiệm, viện trưởng cũng đã già, không có người nối nghiệp, tâm nguyện duy nhất là mỗi một đứa trẻ trong viện đều có thể tìm được gia đình gửi nuôi phù hợp với mình.
Chỉ có Khanh Linh là nhỏ nhất, viện trưởng nói, cô bị vứt bỏ ở cổng viện phúc lợi, bệnh tật không dứt, so với những đứa nhỏ cùng tuổi mà nói, dù được coi như xinh đẹp nhưng lại không bằng một thân thể khỏe mạnh.
Khanh Linh có chút hốt hoảng, dường như lại nhìn thấy những gương mặt tươi cười mờ ảo trước mặt: “Không phải mày là một đứa không ai cần sao?”
Tay khẽ run rẩy hai cái, Khanh Linh mạnh mẽ kéo lại tinh thần, lần nữa viết xuống.
Nhưng vừa mới viết xong một dòng, lần này trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng khác, đó là cảnh cô từng thấy trong mộng.
Viện trưởng dẫn cô đến trước mặt một nam một nữ ở cổng viện phúc lợi, vui vẻ ra mặt nói: “Tiểu Ngũ, sau này con có bố mẹ rồi.”
Cô là đứa trẻ thứ năm trong viện, cũng là đứa được nhận nuôi cuối cùng.
Người mẹ kia nhìn cô một chút, miễn cưỡng nói: “Trông cũng khá ngoan ngoãn đấy.”
Viện trưởng cũng nói: “Tính tình của đứa bé này cũng tốt, không tranh không cãi, hai người chắc chắn sẽ thích.”
Khanh Linh muốn cười nhưng lại cười không nổi, nhưng hẳn lúc đó cô đã mỉm cười, vì cô đã có một gia đình.
Gia đình kia không tính là giàu có, chỉ là một gia đình bình thường trên trấn.
Phòng của cô rất nhỏ nhưng Khanh Linh lại rất thỏa mãn, cô có giường riêng của mình, sau này cũng sẽ không ai giành ăn với cô, hơn nữa cô còn có thêm bố mẹ.
Tiểu Khanh Linh đành phải ngoan ngoãn im lặng, trực giác cho cô biết bố mẹ không mấy yêu thích mình, nhưng bọn họ lại cho cô một chỗ để tránh gió tránh mưa.
Nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói của hàng xóm trước đây: “Đứa nhỏ này cực kỳ nghe lời, nhưng lại không thích nói chuyện.”
“Nói gì vậy chứ, chẳng qua là cặp vợ chồng kia mang về một đứa giúp việc không công mà thôi.”
“Tôi nói nghe, bọn họ mà sinh không được coi như xong, không bằng đối xử tốt với nó, sau này nó cung phụng lúc tuổi già cũng tốt mà đúng không?”
Tiểu Khanh Linh càng nghe càng sợ hãi, về sau lại không dám nói lời nào, nhưng mỗi ngày lại chịu khó sờ bụng người mẹ hơn. Cô hy vọng nơi này sẽ nhanh xuất hiện một đứa em trai em gái, như vậy cô sẽ không cần phải đi nữa.
Ít nhất không có bảo cô đi, cô cũng không biết mình nên đi đâu nữa.
Đứa nhỏ sinh ra là con gái. Nhưng bọn họ rất vui vẻ, bởi vì đây là đứa nhỏ thuộc về bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng do bọn họ sinh ra.
Cô lớn hơn em gái mấy tuổi, nhưng không bị đuổi ra ngoài, bởi vì cô của lúc đang trưởng thành đó phải bắt đầu học cách chăm sóc em gái.
Cha mẹ phải đi ra ngoài làm việc, cô phải phụ gánh vác trách nhiệm, không thể ăn không ngồi rồi ở cái nhà này.
“Khanh Linh, bánh ngọt này là mua cho cục cưng của bọn tao, không cho phép mày ăn vụng.”
“Bây giờ mày đã trưởng thành rồi, tự mình ở nội trú được rồi chứ? Trường học của tụi mày có trợ cấp tiền đúng không, xài tiết kiệm một chút, nhà của chúng ta rất khó khăn, không nên tạo gánh nặng cho chúng ta. Không phải căn tin trường học có chỗ làm việc ngoài giờ sao?”
“Lên đại học rồi, có thể làm việc bán thời gian, cũng chia bớt gánh nặng cho gia đình một chút. Mày cũng nên phụ một nửa phí sinh hoạt cho em gái mày đi chứ? Dù sao mày là do tụi tao nuôi lớn.”
Khanh Linh sờ chữ viết trên tờ giấy trắng này, kỳ thật những chữ trên đó cũng không quá tường tận, nhưng khoảnh khắc vừa đọc đến, quá khứ lập tức xuất hiện từng đoạn từng đoạn trước mặt cô.
Không thể quên được, cũng không thể vứt bỏ.
Tờ giấy cuối cùng chỉ có một câu, lác đác mấy lời, tổng kết cuộc đời của cô:
Nghỉ đông đón Tết, hằng năm cô đều trở về nhà vài ngày, bởi vì muốn chúc Tết viện trưởng, xuất phát từ tình nghĩa mỏng manh cô cũng muốn gặp mặt bố mẹ nuôi một lần.
Năm đó em gái cô sắp thi đại học, mà bố mẹ nuôi không có văn hóa gì, cần cô đến phụ đạo giúp em gái.
Vì mục đích này, bọn họ cũng tốt bụng nói muốn dẫn cô ra bờ sông dạo chơi.
Đó là một nhánh sông cách trấn nhỏ không xa, nước chảy không xiết, cũng coi như có một chút phong cảnh, điều này ở trong quá khứ là chưa từng có.
Khanh Linh không từ chối, có lẽ cô cũng không có cơ hội từ chối.
Thời tiết lạnh lẽo, không có mấy người.
Thậm chí bọn họ còn không muốn dẫn cô đi đến một chỗ ấm áp hơn. Khi đó Khanh Linh đã nghĩ, đây là một năm cuối cùng, năm nay viện trưởng đã qua đời, về sau cô sẽ không đặt chân về nơi này nữa.
Một nhà ba người bên cạnh lúc này đang hòa thuận vui vẻ, mà cô mấy năm gần đây vẫn là một người ngoài.
Khi còn bé cô cho rằng mình sẽ có được một gia đình hạnh phúc, sau đó mới phát hiện, cô chẳng qua là được đưa từ một nhà giam này đến một nhà giam khác mà thôi.
Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô thà tiếp tục ở lại viện phúc lợi không rời đi.
Nhưng viện phúc lợi chỉ còn một mình cô, viện trưởng cũng không có nguồn thu nhập nào khác có thể nuôi cô được.
Cô giống như một quả bóng cao su, bị người đá tới đá lui, đến cuối cùng ngay cả mình nên đi đâu cũng không biết.
Bên hồ gió lớn, cô em gái kia không cẩn thận ngã xuống nước.
Khanh Linh vừa mới ngước mắt đã bị bố mẹ nuôi của cô vội vàng cuống cuồng đẩy vào nước: “Mày làm gì đó! Không phải mày biết bơi sao! Mau cứu em gái mày đi!”
Khoảnh khắc bị đẩy mạnh vào nước, trong lòng Khanh Linh nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Không cứu nữa, để cô ta chết không phải tốt hơn sao?
Chỉ là lúc nhìn thấy em gái đang đạp nước cách đó không xa, Khanh Linh vẫn bơi sang: Mặc kệ đến cùng có phải thiếu nợ hay không, lần này cô và người nhà này đã hoàn toàn thanh toán xong.
Em gái được đưa lên bờ, nhưng cô ta giãy giụa quá mức dữ dội, Khanh Linh chỉ đưa cô ta lên bờ thôi mà đã dùng hết sức lực.
Nước sông rét lạnh, sau khi bố mẹ kéo em gái lên bờ thì lập tức quay người, gấp rút đưa cô ta rời xa nơi này.
Một cơn sóng lớn kéo đến, Khanh Linh cách bờ sông càng lúc càng xa, cô bị đông lạnh đến không còn bao nhiêu cảm giác, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Cứu, cứu tôi.”
“Cứu, cứu tôi.”
Hơi hấp của Khanh Linh trở nên nhẹ bẫng, giấy trong tay bị cô vô thức vò đến biến dạng. Chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm sấp lên mặt bàn, nhỏ giọng nỉ non như là không thở nổi.
Hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua, cười nhạo: “Ta cũng muốn nhìn xem, ta dẫn nàng đi ra ngoài thì hắn sẽ dám nói gì.”
Chủ Thần chứng kiến một màn này, nhíu mày nói: “Hắn đang uy hiếp ta đó à?”
Người máy không lên tiếng, dù sao mặc kệ nó có nói hay không, vị Chủ Thần này sẽ tự mình nói tiếp.
Quả nhiên, Chủ Thần nói tiếp: “Cũng không nhìn thử xem đây là ai cho hắn cơ hội, đúng là không biết tốt xấu.”
Khanh Linh bên này còn định nói gì đó, nhưng Cố Vọng lại không thèm giải thích mà đã bế cô lên, đi thẳng ra ngoài.
Chỗ Cửu Vực này không có biên giới, cũng không có cửa ra vào, bình thường là người vào đây, sau khi trừng phạt kết thúc sẽ tự động được truyền tống ra ngoài.
Đến bây giờ Khanh Linh cũng không biết Cố Vọng này là thật hay giả, sao hắn lại có thể tới lui tự nhiên ở đây được chứ.
Không đúng, cho dù là Cố Vọng đi nữa thì tại sao gương mặt của hắn bây giờ lại là Lâm Ngân Chi.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh giương mắt nhìn sang, chung quy cứ cảm thấy có chỗ không đúng.
Nhưng có lẽ vì sự phân tâm trong chớp mắt này, những đoạn ngắn kí ức kia dường như đã không còn xuất hiện.
Dù sao cũng là giả, khi nào thì xuất hiện, khi nào thì rời đi, đây điều là thứ cô không biết.
Cố Vọng cảm giác như thấy được chút níu kéo từ trong mắt Khanh Linh, nhưng chưa đợi hắn kịp nhìn rõ, đôi đồng tử sáng màu kia lại khôi phục về vẻ ban đầu.
“A Linh, nàng nói đúng.” Cố Vọng cúi người mỉm cười với cô: “Chúng ta quả nhiên là hữu duyên.”
Khanh Linh không nói chuyện.
Những lời này là cô đã nói lúc mới gặp Cố Vọng, cảm thấy hai người có duyên.
Bây giờ cô hơi mờ mịt, tạm thời không phân biệt rõ đây rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Cố Vọng dường như cũng không định cho cô cơ hội, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn về một hướng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng ta không phá hủy được nơi này sao?”
Khanh Linh còn chưa kịp nhận ra hắn như vậy là có ý gì, lại nghe được giọng nói Chủ Thần vang lên trong hư không: “Ngươi đương nhiên có khả năng này.”
Cố Vọng cong môi cười, không trả lời.
Khanh Linh: “…”
Sao lại thế này? Sao Chủ Thần cũng ở đây?
Chờ một chút, tình huống này, Chủ Thần không thể nào không biết thân phận của Cố Vọng, hắn đang nói chuyện với Chủ Thần, vậy người này là Cố Vọng thật, không phải ảo giác của cô.
Cô vô thức liếc nhìn về phía hư không.
Chủ Thần nói: “Tiểu Khanh Linh, cô lại vì hắn giấu ta một chuyện.”
Khanh Linh mím môi: “Tôi…”
Cố Vọng nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi còn cần nơi này nữa không.”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt lập tức xuất hiện một màn sáng thật lớn.
Mà thứ hiện ra trước nhất là một bàn tay.
Đây là… thứ mà Cố Vọng sợ hãi sao? Không phải là nhập ma hay khe nứt kỳ dị gì đó à?
Khanh Linh càng nhìn càng cảm thấy bàn tay kia quen mắt, đầu ngón tay cô khẽ động, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ của bàn tay kia nhẹ nhàng hợp lại.
“Nếu như bây giờ kỳ vọng của ta dành cho ngươi nhiều cỡ này, như vậy mỗi lần ngươi nói xin lỗi sẽ ít đi nhiêu đây.”
“Sau khi tới đây, ta sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa.”
Trong mắt Khanh Linh lại nhiều thêm chút mờ mịt, đây là thứ gì?
Đây không phải là những lời cô đã từng nói sao?
Ngay cả Chủ Thần bên kia cũng rơi vào im lặng.
Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi, chuyển sang ngày đó ở trước khe nứt kỳ dị. Trong khoảnh khắc Khanh Linh rời đi kia, cô biến mất ở trong lồng ngực Cố Vọng: “Hy vọng sau này ngươi luôn bình an suôn sẻ.”
Khanh Linh im lặng.
Tầm mắt cô chuyển sang người Cố Vọng, có chút ngơ ngẩn.
Nhưng Cố Vọng của lúc này lại y như cô trước đó, rơi vào bên trong hồi ức, biểu cảm trên mặt hắn đã hoàn toàn lạnh xuống, hai tay siết lại thật chặt.
Ánh mắt không có tiêu cự như đang nhìn vào hư không, hoặc đang nhìn thấy thứ gì đó ở phía bên kia, tròng mắt dần dần đỏ lên.
Rõ ràng không bị huyết mạch ảnh hưởng, nhưng lúc này quanh người hắn lại phát ra một khí tức vừa âm trầm vừa khủng bố.
Khanh Linh giật nhẹ y phục hắn, khẽ cau mày: “Cố Vọng, ngươi tỉnh lại đi.”
Chủ Thần như vậy là có ý gì, ông ta xem mấy thứ này để làm gì?
Cố Vọng như tìm về được chút thần trí, tầm mắt hắn dừng trên người Khanh Linh, tập trung từng chút một, khóe miệng chậm rãi gợi lên thành một vòng cung, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]