Chương trước
Chương sau
Có một khoảnh khắc, Cố Vọng thật sự rất muốn bắt lấy Khanh Linh, hỏi thử xem cô có trái tim không, sao cứ phải hết lần này đến lần khác biến mất trước mặt hắn như vậy.

Nhưng bây giờ hắn như đã mất đi năng lực tự suy xét.

Lần thứ hai, lần thứ hai cô biến mất trước mặt hắn, cho dù đây chỉ là giả.

Cố Vọng nhìn chằm chằm khe nứt kỳ dị đã chấm dứt sôi trào, có tìm đến mấy cũng không thấy bất kỳ tia nước nào nữa, màu đỏ trong mắt bắt đầu lan rộng.

Hắn chậm rãi đáp xuống, ôm lấy “thi thể” Khanh Linh lúc này đã không còn chút sức sống, mắt buông thõng, từng câu từng chữ như trộn lẫn máu thốt ra, giọng khàn khàn: “Quan trọng như vậy sao? Điều này đối với nàng thật sự quan trọng như vậy sao!”

Tiếng nói vừa dứt, ngay cả thi thể cũng biến mất không thấy đâu.

Giống hệt như trước kia, lần này thứ gì cũng không lưu lại.

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi hơi căng cứng, đến cả y cũng có chút không kịp phản ứng, chậm rãi đi tới bên ngoài khe nứt kỳ dị: “Có đôi khi, ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi.”

Cố Vọng bỗng nhiên ngước mắt, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt y, một phát bắt được y, kéo y tới bên ngoài khe nứt kỳ dị: “Ngươi là kẻ không có tư cách nói ra lời này nhất.”

Lâm Ngân Chi bị túm như vậy nhưng cũng không hoảng hốt, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười: “Đối với ngươi quan trọng như vậy sao? Ta chết, hoặc là ngươi chết.”

“Sao ngươi lại cho rằng mấy năm nay ta trải qua rất tốt?”

“Chẳng lẽ không tốt sao?” Nham thạch nóng chảy của khe nứt kỵ dị phản chiếu vào mặt Cố Vọng. Tóc của hắn tản ra che khuất nửa khuôn mặt, có vẻ hơi u ám đáng sợ: “Đã như vậy, ngươi đi chết ngay đi.”

“Tất cả mọi thứ đều là của ngươi, ngươi còn ở đây khoe mẽ với ta nữa à?” Cố Vọng bóp cổ y, “Thu hồi mấy tư tưởng này của ngươi lại đi, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.”

Lâm Ngân Chi không nhanh không chậm ngước mắt lên: “Của ngươi? Nếu như nơi này không phải là ảo cảnh thì bây giờ nàng cũng đã thi cốt không còn rồi.”

Trong giọng nói của y nhiều hơn chút lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu không phải nàng rời đi, lựa chọn của nàng cũng sẽ là thế này.”

“Không có nhiều cơ hội tới vậy đâu, cũng không có nhiều ảo cảnh như vậy.” Lâm Ngân Chi đột nhiên giãy ra khỏi trói buộc của Cố Vọng, trở tay đâm một kiếm vào người Cố Vọng, nhưng hắn lại không hề tránh.

Lâm Ngân Chi đứng lên, nhưng không xuống tay giết người mà chỉ rút kiếm về: “Ngươi sẽ không có thêm một cơ hội nào nữa.”

“Cố Vọng, đừng ép người khác đến bước đường cùng.”

Trên y phục đỏ của Cố Vọng từ từ bị màu máu nhiễm rộng, hắn lại đột nhiêu cười rộ lên.

Đường cùng à? Không phải hắn vẫn luôn đường cùng đó sao?

“Ngươi đi đi.”

——

Lúc Khanh Linh tỉnh lại thì đang ngồi trong Điện Chủ Thần.

Cô hoảng hốt, dường như vẫn còn chìm trong hồi ức vừa rồi khi nhảy vào khe nứt kỳ dị, có chút thẫn thờ.

Lúc cô nhảy vào khe nứt kỳ dị cũng không phải lập tức được truyền tống đi, mà là nán lại bên trong chứng kiến cảnh quần ma loạn vũ, nghe được những tiếng thét vừa chói tai vừa rối loạn tâm thần.

Những Ma vật này xé rách lẫn nhau, thậm chí còn muốn xé cô ra.

Đây chính là những chuyện mà trước đó Cố Vọng đã trải qua khi rơi vào khe nứt kỳ dị sao?

Chủ Thần như vừa mới tỉnh ngủ, thấy cô đang mở to mắt, ông ta ngáp một cái: “Tỉnh rồi sao?”

Khanh Linh gật đầu.

Chủ Thần như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Không vui à?”

Không thể nói là không vui, chỉ là có chút khó chịu không hiểu nổi.

Cô đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, hỏi: “Trừng phạt mà ngài nói là có ý gì?”

Chủ Thần cười rộ lên: “Cuối cùng ta vẫn không thể khiến kẻ điên kia vì cô mà phá hủy nơi này.”

Kẻ điên… là nói Cố Vọng đúng không?

Khanh Linh vô thức lên tiếng: “Nhưng bây giờ hắn đã không còn năng lực gì cả.”

“Tiểu Khanh Linh, cô còn nhỏ, không biết được khi kẻ điên nổi điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.” Chủ Thần nói: “Nhưng bây giờ đã ổn rồi, ta đã đưa hắn trở về.”

Khanh Linh chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ ý này cho lắm.

Chủ Thần: “Hắn vì cô mà tính kế đi vào tổng cục, cô cảm thấy hắn sẽ thành thật để cho chúng ta xóa đi ký ức sao?”

Đáp án của vấn đề này đã quá rõ ràng.

“Trong lòng cô cũng biết sẽ không.” Chủ Thần đứng dậy, cười cực kỳ hòa nhã: “Cho nên cần phải có chút mẹo.”

“Cô đã sửa lại những kịch bản kia, cho nên mới dẫn đến nhân vật chính luân hồi có ý thức của mình, vậy đó đã là một thế giới chân thật.” Ông ta nói: “Điều này nói rõ, về sau thế giới này cũng sẽ không thuộc quản lý của tổng cục xuyên sách chúng ta nữa, mà là thuận theo lực lượng thế giới tự nhiên. Đây chính là chuyện của Thiên Đạo bên cạnh.”

“Cho nên chuyện bây giờ chúng cần quan tâm, chính là kiếp mà trước đây cô từng sửa lại kịch bản, nơi đó cần cô tới kết thúc nên mới kéo cô tới sửa chữa kết cục kia.” Chủ Thần vươn tay: “Chúc mừng cô, cô đã thành công rồi, thế giới đó không hề sụp đổ.”

“Sau khi cô rơi vào, hắn cũng không tiếp tục lựa chọn hủy diệt nữa. Tiểu Khanh Linh, đối với hắn cô có ý nghĩa không tầm thường đâu.”

Khanh Linh nghe mà hoang mang như lọt vào sương mờ, mờ mịt bắt tay với Chủ Thần, một hồi lâu sau mới hiểu rõ ý của Chủ Thần.

Cho nên Cố Vọng của kiếp này đã thức tỉnh được ý thức của mình rồi, từ nay về sau sẽ không còn nằm dưới sự quản lý của tổng cục nữa. Hắn có tư tưởng của riêng mình, cuộc sống của riêng mình, sau này cũng sẽ không trải qua những chuyện lung tung rối loạn này nữa.

Nhưng nhiệm vụ tổng cục đưa ra là để đề phòng Cố Vọng hủy đi thế giới trong sách, nếu vậy thì kiếp này đã không còn cách nào tiếp tục nhúng tay vào.

Như vậy chỉ có thể nhúng tay vào trước khi luân hồi, vừa lúc Cố Vọng mượn thân thể của Lâm Ngân Chi đi tới chỗ này, Chủ Thần đã dứt khoát thiết kế để hắn và cô cùng tiến vào ảo cảnh kia. Bởi vì chỉ có Cố Vọng mang theo ký ức mới có thể vì cô mà thay đổi.

Thì ra trước đây Chủ Thần đã tính toán sẵn rồi.

Khanh Linh nhếch miệng: “Ngài nói hắn đã được đưa về rồi sao?”

“Đúng vậy, bằng không giữ hắn ở lại đây sẽ uy hiếp đến vị trí của ta, không phải sao?” Chủ Thần nói xong đột nhiên có chút hứng thú: “Hình như cũng không tệ.”

Khanh Linh: “…”

“Chỉ đùa chút thôi.” Ông ta tiếc rẻ nói: “Hắn không có ký ức về tổng cục, nhưng lại không thể loại bỏ ký ức của hắn ở kiếp trước được, chỉ có thể tìm cách đưa hắn về. Dù sao chuyện cũng không liên quan đến chúng ta.”

Giọng điệu của Chủ Thần có chút ý vị sâu xa: “May mà lúc ở trong ảo cảnh ấy trong mắt hắn đều là cô, bằng không chúng ta sẽ không làm được.”

Khanh Linh không lên tiếng.

“Được rồi, cô cũng đã lấy công chuộc tội rồi, về nghỉ ngơi đi.” Chủ Thần xua tay: “Nghỉ ngơi một thời gian đi, bên phía Cố Vọng không cần quan tâm nữa.”

Lại như nhớ tới gì đó, đột nhiên nói: “Thư Nhất nói với ta là muốn đưa cô qua đó làm quan chấp sự, cô có thể cân nhắc một chút.”

Khanh Linh gật đầu, rời khỏi Điện Chủ Thần.

Trên đường trở về chung cư, cô đi ngang qua căn tin đồ ngọt, chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Cố Vọng ở tổng cục, hắn đã đứng ở chỗ này.

Trong tủ kính có bày một ít bánh gato nhỏ, có đủ các loại mùi vị.

Khanh Linh chưa từng thấy Cố Vọng ăn mấy thứ này, hơn phân nửa đều là cô cho nên Cố Vọng biết ăn, vậy hắn đứng ở chỗ này là vì cái gì?

Là… đang nhớ tới cô sao?

“Linh Linh.”

Khanh Linh nghe tiếng quay đầu lại, thấy Thư Nhất đang đi về phía mình: “Quan chấp sự.”

Màu mắt Thư Nhất tối xuống, nhẹ nhàng cười: “Nghe nói cô đã sửa lại kết cục trong sách, làm rất tốt.”

Khanh Linh không lên tiếng.

Thư Nhất đẩy cửa căn tin đồ ngọt ra: “Ở đó nhìn cái gì? Đi vào thôi, muốn ăn món gì, ta mua cho cô.”

“Cám ơn, không cần đâu.” Khanh Linh lắc đầu.

Bây giờ cô không có khẩu vị.

Điều này rất lạ, cho tới bây giờ hình như cô chưa từng có lúc nào mất đi hứng thú với đồ ngọt.

Thư Nhất lần nữa đóng cửa lại, hơi đăm chiêu nhìn cô: “Cô không vui lắm thì phải.”

Khanh Linh có chút kinh ngạc: “Hả?”

“Đều viết hết lên mặt.” Thư Nhất mỉm cười: “Trước đây cũng chưa từng thấy cô có lúc nào không vui rõ ràng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khanh Linh nghĩ thầm: Rõ ràng như vậy sao? Cô là đang không vui?

Hình như cũng không xảy ra chuyện gì cả, cô lấy công chuộc tội, sửa lại kết cục, cũng cứu được Cố Vọng. Những chuyện này đều là chuyện trước đây cô muốn làm, đều đã làm xong hết rồi.

Khanh Linh nói khẽ: “Không có việc gì, tôi đi trước đây.”

Trở về chung cư, Khanh Linh để những văn kiện kia lên trên bàn, sau đó nằm lên giường ngủ một giấc, lần nữa tỉnh lại đã qua một ngày một đêm.

Cô nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm giác hơi trống rỗng, giống như xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, không tồn tại thứ gì cả. Kỳ lạ, trước đây cô đâu có trải qua cảm giác như vậy?

Khi đó cô còn rất hưởng thụ, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, không muốn làm gì cả.

Nhưng bây giờ dường như đã có gì đó trong đầu.

Cố Vọng không bị xóa mất ký ức, vậy thì hắn còn có thể làm gì, hắn thật sự sẽ nhớ mình đến ngàn năm vạn năm sao?

Đối với hắn như vậy quá không công bằng.

Khanh Linh lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, lúc này hình như cũng chỉ có ăn gì đó mới có thể dằn xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

Trước đây cô vẫn luôn làm như vậy.

Cô rất thích đồ ngọt, bởi vì kiếp trước không được ăn nhiều. Cô luôn ghen tị với những chiếc bánh chiếc kẹo trong tay em gái, nhưng lại không nhận được bất kỳ thứ gì.

Bây giờ có điều kiện, đương nhiên muốn ăn thì ăn. . truyện teen hay

Mấy ngày liên tiếp, gần như căn tin đồ ngọt vừa mở là Khanh Linh đã xuất hiện trước cửa, trên chiếc bàn trước mặt mình bày ra đủ loại điểm tâm bánh ngọt.

Cô cắn một miếng bánh ngọt matcha, trong đầu đột nhiên hiện ra thời gian ở Đinh U Trạch.

Cố Vọng cắn răng nghiến lợi hỏi cô matcha là ai?

Hệt như người này nợ hắn mấy cái mạng vậy.

Khanh Linh dừng một chút, thả bánh ngọt xuống, lại nhìn sang bánh sô cô la bên cạnh.

Vị sô cô la này, ngày ấy Cố Vọng còn đang giận cô, còn nói muốn ăn thứ gì đó ngọt hơn.

Hình ảnh hiện lên trong đầu, Khanh Linh nhanh chóng dời tầm mắt.

Thứ ngọt hơn mà hắn nói, là cô đúng không?

Khanh Linh hơi buồn bực, như thể ăn cái gì cũng không thể khiến cô vui hơn một chút. Cô dứt khoát không ăn nữa, tìm đầu bếp muốn học cách làm.

“Học cái này làm gì?” Đầu bếp và Khanh Linh cũng được xem là chỗ quen biết, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình Khanh Linh, xuất phát từ tầng nghĩa nào mà nói thì cô cũng là một phần tử của căn tin này.

Ông ấy ở bên cạnh vừa dạy cô vừa nói: “Ở ngay gần đây, muốn ăn gì đó cứ đến chỗ ta là được rồi mà?”

Động tác Khanh Linh hơi khựng lại.

Trước đó cô muốn học cái này, hình như là để dạy cho Cố Vọng.

Ấn đường cô hơi nhíu lại, không lên tiếng, chỉ lặp lại động tác của mình.

Đợi cô từ sau bếp đi ra, lại đụng phải Thư Nhất.

Thư Nhất nhìn tạp dề của cô, cười cười: “Linh Linh bắt đầu học làm đồ ngọt rồi à?”

Khanh Linh lễ phép gật đầu một cái.

“Trước đây quan chấp sự cũng đến chỗ ta học cái này.” Đầu bếp căn tin cười trêu ghẹo: “Nói là muốn học để về làm cho cô gái mình thích ăn, Tiểu Khanh Linh có biết là ai không?”

Thư Nhất vẫn mỉm cười, nhưng không ngắt lời đầu bếp.

Khanh Linh không quá chú ý, sao cô biết được những chuyện này chứ. Cô và quan chấp sự cũng không tính là quen thân, lại không tò mò: “Không biết.”

Mặt mày Thư Nhất hơi sầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Linh Linh, ta có việc tìm cô.”

Thế là Khanh Linh rửa tay, theo sát quan chấp sự cùng nhau ngồi xuống.

Thư Nhất nhìn cô hoàn toàn là dáng vẻ khéo léo giải quyết việc chung, nhất thời không biết nên vui mừng hay thế nào, dùng giọng ấm áp nói: “Không có chuyện khác, cô đừng tỏ ra xa cách ta như thế.”

Khanh Linh có chút mơ hồ: “Tôi đâu có.”

Trước đây cô cũng nói chuyện với quan chấp sự như thế mà.

Thư Nhất thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chủ Thần có đề cập với cô chuyện để cô làm quan chấp sự không?”

Lúc này Khanh Linh mới nhớ ra còn có một chuyện như vậy, gần đây cô chẳng có cách nào tập trung suy xét. Cô dừng một chút, gật đầu.

“Vậy cô nghĩ sao?”

Trở thành quan chấp sự, về sau sẽ luôn ở tại tổng cục, không cần đi làm nhiệm vụ nữa, cho dù muốn làm nhiệm vụ thì cũng giống như Thư Nhất đi giải quyết vấn đề đột ngột phát sinh.

Điều này nếu đổi lại là Khanh Linh trong quá khứ thì có lẽ sẽ cảm thấy không gì tốt hơn.

Có điều cô đột nhiên nhớ tới trạng thái mấy ngày nay của mình, nếu để cô cứ thế tiếp tục thì…

Khanh Linh do dự.

Im lặng có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện, quan chấp sự lại không có gì phải gấp: “Không sao đâu, cũng có thể suy nghĩ lại một chút.”

Khanh Linh im lặng một lát, chợt hỏi: “Quan chấp sự, gần đây có nhiệm vào nào khác không?”

Thư Nhất sửng sốt.

Khanh Linh chưa từng chủ động đề cập tới chuyện muốn đi làm nhiệm vụ, lúc trước cô tới thế giới của Cố Vọng đều là vì Thư Nhất ép đi.

Lúc ấy tất cả mọi người đều không biết thế giới này sẽ dẫn ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng sao bây giờ cô lại đột nhiên có suy nghĩ này?

Thư Nhất bình định lại sự nghi hoặc, cười nói: “Sao vậy? Cô vừa mới trở về không lâu mà.”

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Muốn làm những nhiệm vụ khác.”

Như vậy có lẽ cô sẽ không có thời gian suy nghĩ tới những thứ lung tung lộn xộn khác. Chủ yếu là cho dù thời gian này cô có suy nghĩ nhiều thì cũng không phân rõ được cuối cùng mình đang muốn cái gì.

Thư Nhất cười nhạt: “Ta sẽ giúp cô để ý xem.”

Hắn nhìn một đống đồ ngọt gần như không hề đụng tới trước mặt Khanh Linh: “Không thích à?”

Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn nói tiếp: “Ta làm cho cô một vài món nhé? Trước đó có đọc qua không ít cách làm mới lạ, vừa lúc cô đã trở về.”

Ngẩn người một lúc, Khanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, cám ơn.”

Không phải nói vì người mình thích mới học làm sao…

Suy nghĩ bỗng chốc dừng lại, Khanh Linh có một khoảnh khắc không kịp phản ứng. Sau đó một lúc lâu, cô lại nhẹ nhàng nói một câu: “Không cần.”

Thư Nhất im lặng nhìn cô, ánh mắt kia giống như rất thật lòng, nhanh chóng cười nhẹ nói: “Vậy sau này cũng được, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể làm cho cô.”

“Quan chấp sự.” Khanh linh ngước mắt lên: “Tự tôi làm được, không cần làm phiền ngài.”

Ý cười của Thư Nhất hơi nhạt đi: “Với ta không cần tôn xưng.”

Giọng điệu Khanh Linh kiên định: “Ngài là tiền bối, là cấp trên.”

“Vậy nếu như cô cũng là quan chấp sự thì sao?”

Khanh linh im lặng một lát rồi mở miệng: “Tôi không muốn làm quan chấp sự.”

Lời này vừa ra, hai người đều rơi vào im lặng.

Thư Nhất ngồi thẳng dậy, nhích tới phía trước một chút, thở dài nói: “Cô thông minh như vậy, cũng biết ta không phải có ý này.”

Khanh Linh vô thức ngả ra sau: “Tôi không thông minh.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng không hề có chút do dự: “Ngài vẫn luôn là quan chấp sự.”

Thư Nhất hơi nheo mắt, sau một hồi mới mỉm cười: “Linh Linh, cô đối xử với hắn không hề như vậy.”

Cho dù đã biết người nọ có tâm tư gì, cô vẫn vô thức thay hắn biện minh, thay hắn giải vây, còn trở lại bên cạnh hắn, lại còn để lại cho hắn nhiều đồ như vậy.

Mi mắt Khanh Linh khẽ run nhè nhẹ.

Cô gần như nghe hiểu ngay “hắn” mà quan chấp sự đang nói là ai.

“Ta vẫn cho là cô đầu óc chậm chạp.” Giọng Thư Nhất rất chậm: “Bây giờ xem ra không phải như vậy nữa.”

Xung quanh dường như yên tĩnh hẳn, sự bình tĩnh của Khanh Linh gần như bị khuấy loạn, cô có chút đứng ngồi không yên.

Cô tháo tạp dề của mình xuống gấp gọn, nhỏ giọng nói: “Tôi đi trước.”

Thấy bước chân Khanh Linh có chút gấp gáp, ấn đường của Thư Nhất cuối cùng cũng nhăn lại.

Cô không phải không hiểu, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác đều muốn trở về. Cô có rất nhiều lựa chọn, nhưng lựa chọn tránh xa Cố Vọng lại chưa từng làm lấy một lần.

Nghĩ tới đây, Thư Nhất bấm nhẹ vào tay, nhưng bây giờ Cố Vọng đã không về được nữa rồi, không phải sao?

Từ trong căn tin đồ ngọt đi ra, Khanh Linh đi dạo không mục đích, trong đầu không nhịn được nhớ tới những lời mà quan chấp sự vừa nói.

Không phải cô đầu óc chậm chạp, cô là người trưởng thành, cho dù mất trí nhớ thì cũng là người trưởng thành, những thứ nên biết cô đều biết.

Giọng nói của Cố Vọng trước đây dường như lại vang lên đâu đó: “A Linh, có phải nàng cũng có chút thích ta không?”

Khanh Linh dừng bước.

Cô luôn nghĩ mình phải làm sao rời đi, mình phải làm sao để cứu được Cố Vọng, mình phải làm sao để hắn tốt lên một chút, nhưng lại đột nhiên phát hiện, cô nghĩ nhiều như vậy, duy chỉ có việc chân chính đáp lại những tình cảm của hắn là chưa từng nghĩ qua.

Không nghĩ tới cái khác, không nghĩ tới những nguyên nhân hậu quả kia, cũng không muốn bất kỳ thứ gì khác.

Chỉ đơn giản từ chối hắn.

Dường như không có.

Nhưng bây giờ thì sao? Nếu như không có những điều kiện tiên quyết kia thì liệu cô có thể tiếp nhận hắn không?

Nghĩ một hồi, Khanh Linh lại nhận được câu trả lời phủ định.

Cô chưa từng nghĩ tới, không có nhiệm vụ, không có những điều kiện tiên quyết đó thì cô và Cố Vọng sẽ ra sao?

Sẽ giống như lúc ở Ma Thành ư?

Hoặc là lúc ở tổng cục gặp lại hắn, không còn cái gọi là nhiệm vụ nữa, lúc ấy cô nhìn thấy hắn lại có hơi luống cuống.

Trong đầu Khanh Linh là một mớ hỗn độn, cô im lặng trở về chung cư.

Ở trong chung cư ngủ mấy ngày, Khanh Linh đột nhiên nhận được truyền đạt mệnh lệnh của Chủ Thần.

Chờ tới khi cô tới Điện Chủ Thần, nhìn thấy Chủ Thần đang ở trên màn sáng xem cái gì đó, cười đến vui vẻ lạ thường.

Nhìn thấy Khanh Linh, ông ta vẫn chưa thu lại ý cười: “Lại đây, cho cô xem thứ này.”

Khanh Linh nghe lời đi tới, đột nhiên nhìn thấy bên trong màn sáng kia rõ ràng là hình ảnh lúc mình ở Hoài Thành trước đó.

Cô nghe lời Cố Vọng, cùng hồn phách nọ tiến vào trạng thái đồng cảm.

Chủ Thần xem đến say xưa ngon lành, ông ta không nói câu nào, giống như thật sự kêu Khanh Linh qua đó chỉ để cùng ông ta xem mà thôi.

Thật ra xem trên màn sáng cũng không rõ lắm, nhưng Khanh Linh vẫn thấy được Cố Vọng đã liên tục xuất hiện trong đầu mình nhiều ngày nay, hơi khác với hắn ngày thường, nhưng cũng có điểm giống, chỉ là đã mất đi rất nhiều chi tiết.

Sau khi cô mất đi ý thức, Cố Vọng bế cô lên, ở bên cạnh buồn bực nhìn mấy Hỏa Hồn kia bay tới bay lui, vẻ mặt hết sức nhàn rỗi.

Đối với điều này, thật ra Khanh Linh cũng chẳng bất ngờ.

Cũng không đợi đến một lát, Cố Vọng lại rủ mắt xuống, nhìn người trong ngực, cực kỳ mất kiên nhẫn véo nhẹ mặt cô: “Tiểu Quỷ Chủ.”

Khanh Linh không hề phản ứng.

Sắc mặt Cố Vọng từ từ u ám, dùng Phật châu đặt ở vị trí mi tâm của cô, Phật châu hơi lóe lên ánh sáng màu vàng kim, nhưng Khanh Linh lại không hề có bất kỳ ý thức gì.

Khanh Linh nhìn một màn này đã hiểu, trạng thái đồng cảm có thể thức tỉnh, nhưng khi đó mình gọi không tỉnh tức là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Cô khi đó cũng không phải là trạng thái đồng cảm, mà là rơi vào ảo cảnh của Tiêu Nguyệt.

Chưa đầy một lát, Cố Vọng đã đứng dậy, bế cô nhảy vào bên trong cái động mà trước nay hắn không muốn nhảy vào.

Sau đó hắn giao Khanh Linh khi ấy đã hôn mê bất tỉnh cho Tiểu Kim Uyên, còn bản thân lại rời đi.

Khi đó Khanh Linh luôn suy nghĩ, không biết lúc ấy Cố Vọng đã đi đâu.

Bây giờ thì biết rồi, Cố Vọng đi cứu cô.

Hắn vốn không cần rơi vào ảo cảnh đó, hắn đã về tới khách điếm, ở xung quanh có hạ một cái kết giới, sau đó phân hồn phách của mình tiến vào ảo cảnh, hơn nữa còn nhanh chóng tìm ra mình và Lâm Ngân Chi đang đứng chung một chỗ.

Chủ Thần giống như là cố ý.

Chiếu xong một màn này, lại bắt đầu chiếu màn thứ hai. Lúc Cố Vọng thấy được hư thể của cô lao ra, biểu cảm thay đổi trong chớp mắt cũng bị Chủ Thần phóng lên cận cảnh.

Cô từ trên xe ngựa rơi xuống, ban đầu Cố Vọng vô thức muốn cứu cô, nhưng lại giống như nghĩ gì đó nên dừng lại.

Cố Vọng dùng kiếm giết chết mấy tên Quỷ Tu bị khống chế kia, cứu cô.

Biểu cảm lúc ở Đinh U Trạch thấy cô bị Huyễn Linh Xà cắn, biểu cảm lòng dạ hẹp hòi khiến Cổ Vũ Yên cũng chịu tội một lần.

Thậm chí lúc ở Ma Giới, hắn còn dùng thân phận của Thanh Tả nhiều lần ngăn cản cô, nhìn thấy cô không cho cô qua đó, ngăn cô xuất ra hồn phách của mình.

Lúc ở trong cảnh giới thí luyện, cô ù ù cạc cạc rơi vào trong ảo cảnh, lúc nhìn thấy đám người Lâm Ngân Chi.

Dáng vẻ nổi điên gần như muốn hủy diệt cả ảo cảnh của Cố Vọng…

Hắn vốn muốn kéo cô vào khe nứt kỳ dị kia, lại đột nhiên đổi ý ôm cô vào trong lòng lẩm bẩm “không nỡ.”

Khanh Linh dời tầm mắt đi.

Chủ Thần lại cố tình chiếu tới khoảnh khắc cuối cùng Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị.

Ông ta cười hỏi: “Thế nào?”

Khanh Linh có chút hốt hoảng, cô rũ mắt nhìn ngực mình.

Đây đều là những thứ cô chưa từng được chứng kiến, dường như những suy nghĩ chớp nhoáng trong mấy ngày nay đã trở nên hơi rõ ràng.

Không thể phủ nhận, trước đó cho dù cô có tưởng tượng ra sao cũng không ngờ được, nhưng những cảm giác này đều là Cố Vọng mang đến cho cô.

Cũng chỉ có ở trước mặt hắn, cô mới không đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tựa như bắt được vật sống gì đó.

Cô im lặng một lát rồi hỏi: “Đây là muốn cho tôi xem sao?”

“Cứ coi là thế đi.” Chủ Thần thu lại màn sáng, quay đầu nói: “Nhưng quan trọng ta xem cũng thấy rất vui.”

Thật ra ông ta cũng không rảnh đi giở mấy thứ này ra xem, dù sao cũng không có gì thú vị, có biết bao nhiêu tiểu thế giới, ông ta không có khả năng xem qua từng cái.

Khanh Linh nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Chủ Thần nói: “Nghe nói mấy ngày trước cô đã lãng phí không ít thứ trong căn tin đồ ngọt.”

Khanh Linh nghẹn một hơi, lại còn thế nữa.

Cô cúi đầu: “Thật xin lỗi.”

“Cũng xem như đã cho cô không ít thời gian suy nghĩ cẩn thận.” Chủ Thần nói: “Bây giờ đã nghĩ thông chưa? Có muốn làm quan chấp sự không?”

Điểm này Khanh Linh ngược lại hiểu rất rõ, cô lắc đầu: “Không muốn.”

Chủ Thần cười ha ha, nhưng không hề bất ngờ.

Ông ta nói: “Vậy bây giờ ta có một nhiệm vụ, cô có làm không?”

Khanh linh nghi hoặc.

Chủ Thần cho cô xem mấy thứ này, mục đích là để cho cô đi làm nhiệm vụ thôi sao?

Đây vốn là điều cô muốn, đi làm những nhiệm vụ khác thì trong lòng sẽ không suy nghĩ lung tung.

Lúc này Khanh Linh hơi do dự, cô không rõ đến cùng là mình muốn cái gì, đành phải chậm rãi gật đầu.

“Đừng vội đồng ý, cũng không phải nhiệm vụ của ta.” Chủ Thần nói: “Là của Thiên Đạo bên cạnh.”

“Thiên Đạo bên cạnh” mà Chủ Thần nói, kỳ thật càng giống với Thiên Giới trong thần thoại xưa nay.

Chẳng qua còn cao hơn cả Thiên Giới một tầng, bọn họ chưởng quản Thiên Giới hoặc là Thần Giới của từng thế giới nhỏ ở từng thời đại, lại tồn tại còn thần kỳ hơn cả thần.

Sau khi làm xong nhiệm vụ của tổng cục xuyên sách, thế giới tương ứng sẽ biến thành một thế giới chân thật, như vậy kế tiếp sẽ giao cho bên cạnh quản lý.

Còn có một loại khả năng, chính là lần này Khanh Linh đã gặp phải, thế giới này đã bị cô thức tỉnh, làm cho đảo loạn.

Từ trước tới nay hai bên chỉ liên hệ ở cấp cao, loại tình huống nhờ nhân viên này đã ít lại càng thêm ít, bên kia cũng không thiếu người.

Không biết vì sao, đáy lòng Khanh Linh bỗng nhảy dựng một cái, cô chần chờ hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

Chủ Thần không trả lời, chỉ kéo màn sáng trở về, phía trên lại xuất hiện một người.

Trái tim đang nảy lên của Khanh Linh lập tức bị ép xuống.

Người trong ảnh một thân y phục đỏ, hắn đứng ở chân núi Vô Trần sơn, nhìn ánh sáng màu vàng kim trên đỉnh núi kia, hồi lâu không nhúc nhích, màu con ngươi đã hoàn toàn đỏ bừng.

Ma văn trên cổ cũng hiện ra rõ ràng, giống như gắt gao bao vây lấy hắn.

Chủ Thần nói: “Vô Trần Sơn là Phật môn, người đời đều đến đó cầu nguyện.”

Khanh Linh vô thức nghĩ: Nhưng hắn… không tin Phật.

“Một người không vào cửa Phật, bây giờ lại đứng ở chỗ này.” Chủ Thần cười nói: “Cô đoán xem, hắn đang làm gì?”

“Hay là nói, hắn đang cầu nguyện điều gì?”

Khanh Linh nhìn thẻ xăm Cố Vọng đang cầm trong tay, đầu ngón tay khẽ giật giật.

Chủ Thần giả vờ hít một hơi: “Đây cũng không phải là ngày đầu tiên.”

“Nếu không cũng sẽ không kinh động đến bên cạnh.”

“Tiểu Khanh Linh, ta đã nói rồi, cô không bao giờ biết một kẻ điên nổi điên lên thì hắn sẽ làm gì đâu.”

“Cô xem, một người không tin Phật, cuối cùng lại đứng ở chỗ này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.