Đào Chi biết con người của Yến Trục Quang không đơn giản, cho nên ngay từ thời điểm ban đầu vào tông môn đã xem nàng như kẻ thù lớn. Nàng tìm mọi cách tiếp cận Yến Trục Quang, mãi cho đến khi phát hiện cơ hội mới thận trọng ra tay. Nàng thậm chí đã chuẩn bị trước phương án sau khi thất bại, chuẩn bị một người chịu tội thay cho mình. Thật không nghĩ tới Yến Trục Quang lợi hại như vậy, còn chưa kịp thực hiện kế hoạch, đã khiến cho nàng bị loại trừ. Lúc này đây, Đào Chi liền càng thêm cẩn thận. Nàng biết, nếu chỉ là hãm hại bình thường, nói không chừng Yến Trục Quang còn có biện pháp tẩy sạch sẽ, cho nên Đào Chi chỉ có thể nghĩ ra một cách khiến nàng vô luận làm như thế nào cũng khó mà lật ngược tình thế. Yến Trục Quang có ngoại hình diễm lệ, thực dễ dàng khiến người ta ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến liền sinh ra ấn tượng rằng người này không an phận. Đào Chi biết rõ điểm này, cho nên nàng thay đổi sách lược. Ngay từ đầu nàng đã chôn xuống một viên hạt giống ở trong lòng những người đi cùng chưởng môn Nhất Miểu Tông. Sau khi từ nàng biết được Yến Trục Quang là hạng người câu dẫn quản sự xa lánh đồng môn, bất luận những người này tin tưởng hay không, dù sao trong lòng bọn họ cũng đã để lại ấn tượng, ấn tượng về một nữ nhân diễm lệ và không an phận. Mà sau khi nhìn thấy mặt của Yến Trục Quang, bọn họ tự nhiên sẽ tròng cái hình ảnh này lên trên người nàng ta, sau đó tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của nàng lúc trước. Ai bảo Yến Trục Quang có một gương mặt luôn câu dẫn người khác như vậy chứ? Một khi bọn hắn nhận định như vậy, bất luận Yến Trục Quang phân trần như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin. Chẳng sợ Yến Trục Quang đưa ra chứng cứ chứng minh chính mình trong sạch, cũng không làm nên chuyện gì. Những người tu chân cao cao tại thượng này, căn bản không có khả năng thừa nhận sai lầm của mình, bọn họ sao có thể thừa nhận bọn họ đã nhìn lầm người? Cho nên, Yến Trục Quang nhất định có tội, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng xoay người. Đào Chi đã nghĩ đến rất tốt, nếu đổi nạn nhân thành bất kì tiểu cô nương mười mấy tuổi nào khác, nói không chừng sẽ thật sự mắc mưu. Đáng tiếc, đối thủ của nàng là Yến Trục Quang. Gương mặt của Yến Trục Quang xác thật khiến cho nàng nằm ở hoàn cảnh bất lợi, nhưng nàng lại không phải là người không biết linh động, nếu gương mặt này khiến cho nàng rơi vào tình huống xấu, nàng chỉ cần đem sức hút của gương mặt này giảm xuống không phải là xong sao? Yến Trục Quang lợi dụng cơ hội xử lý linh điền, hợp tình hợp lý bắn nước bùn lên trên người, trên mặt, che lấp đi ngoại hình quá mức trương dương của mình. Hiện giờ thoạt nhìn, nàng chính là một tiểu cô nương mộc mạc lôi thôi. Hiện tại nàng mới mười hai mười ba tuổi, thân hình còn chưa bắt đầu nảy nở, cũng nhìn không ra thân thể có chỗ nào phập phồng quyến rũ, làm gì có ưu điểm nào để thông đồng người khác? Hình tượng nữ nhân diễm lệ câu dẫn quản sự, bị dáng người như như tiểu bùn hầu* khô quắt đè bẹp, bao nhiêu tưởng tượng lúc trước liền tan vỡ thành tro bụi. (*Tiểu bùn hầu: Con khỉ nhỏ dính bùn) Đào Chi gieo vào trong lòng những người này loại hình ảnh xác thật dễ dàng khiến bọn họ trực tiếp định tội nàng, nhưng mà một khi hình ảnh tưởng tượng bị hiện thực làm tan vỡ, cũng càng dễ dàng khiến cho suy nghĩ của bọn họ bắt đầu dao động. Một tiểu cô nương như thế không thể nào hấp dẫn được quản sự, như vậy kẻ nói dối chính là người trước đó. Yến Trục Quang cố tình giả vờ vô tri vô giác vạch trần hết chi tiết về Đào Chi, một người hoàn toàn không để ý đến linh điền, còn bị đuổi khỏi tông môn, so sánh cùng một đệ tử nghiêm túc dọn dẹp linh điền bất chấp hình tượng, khiến cho thân thể dơ bẩn, người khác sẽ đứng về bên nào? Sau khi Yến Trục Quang nói xong, liền có vô số ánh mắt dò xét dừng lại trên người Đào Chi. Nàng hận Yến Trục Quang muốn chết, rồi lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, còn chưa luyện tập quản lý biểu cảm tới nơi tới chốn nên không thể tránh khỏi vặn vẹo gương mặt. Ngay từ đầu Vân Mật Tuyết cũng không có tin tưởng vào lời nói phiến diện của Đào Chi, hiện giờ nhìn đến Yến Trục Quang như vậy, ấn tượng trong lòng về nàng cũng càng tốt hơn một ít. Cô nương nghiêm túc làm việc như vậy, đương nhiên là khiến người ta thích, Vân Mật Tuyết liền rất thích. Nàng nói với Yến Trục Quang, ngữ khí càng hiền lành hơn vài phần: "Ngươi đang xử lý linh điền giúp Đào cô nương sao? Vì cái gì, linh điền của ngươi đâu?" Ánh mắt Yến Trục Quang rời khỏi người Đào Chi, cung kính trả lời: "Trục Quang đang thí nghiệm phương pháp tăng phẩm chất linh cốc cho quản sự, quản sự đại nhân chuẩn bị dùng lưu ảnh thạch ghi lại, để ngày sau mở rộng." "Ai ngờ, ta chẳng qua là rời đi trong chốc lát," nói tới đây, Yến Trục Quang trộm ngắm Vân Mật Tuyết một cái, lại giống như tự cho là không có bị phát hiện, cúi đầu tiếp tục nói: "Sau khi trở về, hạt thóc trong mảnh linh điền kia đều bị rụng hết." Vân Mật Tuyết thấy điệu bộ nhỏ này của nàng, cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói là rời đi trong chốc lát, vậy chính là chạy đến nghe lén nàng giảng đạo đi. "Quản sự đại nhân xem lưu ảnh thạch xong thì nói là đưa linh điền của Đào Chi cho ta thí nghiệm thêm lần nữa, sau đó đem Đào Chi trục xuất tông môn." Yến Trục Quang vẫn chưa nói ra nguyên nhân tại sao Đào Chi bị tịch thu linh điền trục xuất sư môn, nhưng những người ở đây đều có đầu óc, có thể phán đoán, đương nhiên hiểu được nàng bị trục xuất tông môn tất nhiên là bởi vì phá huỷ linh điền. Lúc trước Đào Chi luôn miệng nói ngày thường Yến Trục Quang toàn chơi bời lêu lổng, dẫn tới linh cốc trong tay nàng chất lượng không tốt, để tránh báo cáo kết quả công việc không được nên đã đem linh cốc trong linh điền phá hư, liên hợp quản sự vu oan giá họa cho Đào Chi, không chỉ có thể đuổi Đào Chi ra khỏi tông môn, còn được đến linh điền mà Đào Chi đã tỉ mỉ xử lý. Hiện tại xem ra, từng việc một, không có cái nào khớp a. Tuy rằng bọn họ không hiểu xử lý linh điền như thế nào, nhưng xem động tác Yến Trục Quang, liền biết nàng làm việc cực kỳ thành thạo, như thế nào cũng đều không khớp với dạng người mà Đào Chi đã kể. Xem ra bọn họ là dễ tin người, bị người dùng làm công cụ. Lập tức ánh mắt nhìn Đào Chi có chút không tốt, người này hại bọn họ mất mặt ngay trước mặt Liễn Cơ tiên tử, thật sự không thể dễ dàng tha cho! Đào Chi cả người run lên, trên lưng lạnh lẽo. Nàng vẫn là xem thường Yến Trục Quang, nếu lần này để cho Yến Trục Quang lật ngược tình thế thành công, tính mạng nàng liền khó giữ được! Nàng há miệng thở dốc muốn biện giải, lại bị Vân Mật Tuyết đánh gãy. Vân Mật Tuyết không phải cố ý chặn lời nàng, chỉ là còn chưa hỏi xong vấn đề với Yến Trục Quang: "Ngươi có biện pháp tăng lên chất lượng của linh cốc sao? Làm như thế nào?" Chỉ có chứng thực Yến Trục Quang có bản lĩnh tăng lên phẩm chất linh cốc, mới có thể rửa sạch tội danh "thông đồng quản sự" của nàng. Vân Mật Tuyết vẫn luôn cảm thấy trên người tiểu cô nương này có một cỗ năng lượng kỳ lạ, làm nàng vô cùng tín nhiệm. Yến Trục Quang cẩn thận nhìn Vân Mật Tuyết cùng lớp lớp người tu chân phía sau nàng: "Trục Quang xác thực có biện pháp, nếu tiên tử đại nhân muốn xem, có thể làm phiền ngài tiến vào linh điền không?" Người của Nhất Miểu Tông muốn quát lớn nàng, làm Liễn Cơ tiên tử không dính bụi trần đi vào nơi lầy lội dơ bẩn như vậy, quả thực là ăn gan hùm mật gấu. Ai ngờ, Vân Mật Tuyết lại gật đầu đáp ứng trước khi bọn họ lên tiếng, thậm chí một chút cũng không chê Yến Trục Quang thân thể dơ bẩn, duỗi tay cầm bàn tay dính đầy bùn của nàng: "Vậy nhờ Trục Quang đi trước dẫn đường đi." Bàn tay Vân Mật Tuyết lành lạnh, so với việc Yến Trục Quang ngâm mình rất lâu trong linh điền còn lạnh hơn. Nghe nói nàng chính là biến dị Băng Linh Căn hiếm thấy, phương pháp tu hành chính là hàn băng, hiện tại xem ra quả nhiên như thế, một chút hơi thở tản mát ra, đều lạnh như vậy. Vân Mật Tuyết cảm thấy nắm tay nhỏ hơi run lên, tựa hồ có chút tự ti lại thật cẩn thận rụt về, nên không khỏi đem bàn tay nắm chặt hơn, cũng thu liễm hơi thở của mình, còn làm một cái pháp thuật nhỏ, khiến cho bàn tay của mình ấm áp hơn. Bàn tay của Yến Trục Quang bị bao phủ trong một mảnh ấm áp từ Vân Mật Tuyết, nàng ngạc nhiên nhìn nhìn ngón tay thon dài như ngọc của Vân Mật Tuyết, lộ ra vẻ sùng bái. Ánh mắt nóng rực ấy, làm Vân Mật Tuyết nhớ tới lúc trước ở đài giảng đạo. Chính là ánh mắt này, khiến nàng rốt cuộc không thể bỏ qua cái người trốn ở chỗ tối kia, mà dời tầm mắt qua, thể hiện chính mình đã phát hiện đối phương. Nếu biết trước nàng là một tiểu cô nương như vậy, nàng có lẽ sẽ không làm như thế, còn dọa đối phương chạy mất. Yến Trục Quang lôi kéo Vân Mật Tuyết đi về hướng linh điền, người của Nhất Miểu Tông cũng không thể ở lại tại chỗ, một đám người liền thật cẩn thận đi theo xuống ruộng. Đào Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo phía sau. Người của Nhất Miểu Tông vốn định thi triển pháp thuật để tránh bùn đất lầy lội bắn vào người, nhưng nhìn đến Vân Mật Tuyết cũng không hề thi triển pháp thuật, ngược lại không để ý nước bùn dính ướt góc áo, ở vạt áo như tuyết trắng kia họa ra những dấu vết như nước mực, liền cũng chỉ có thể nhịn xuống, tự nhận xui xẻo. Khác với những kẻ muốn lấy lòng Vân Mật Tuyết, Chử Ngưng Yên thi triển khinh thân thuật cho mình, phòng ngừa chính mình giẫm vào bùn lầy, còn đem linh khí tản ra xung quanh thân thể, tránh nước bùn bắn vào người. Tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng nàng cũng có suy nghĩ riêng. Vân Mật Tuyết có thể nhận ra Yến Trục Quang, tự nhiên nàng cũng có thể. Tiểu cô nương dơ bẩn này, chính là tạp dịch đệ tử lúc trước nghe lén giảng đạo. Cảm nhận của Chử Ngưng Yên đối với nàng vốn không tốt, sau khi biết nàng nghe lén giảng đạo, ấn tượng lại càng kém hơn. Chử Ngưng Yên chán ghét loại người lén lút che che giấu giấu như thế này, muốn nghe giảng đạo thì cứ trực tiếp nghe là được, làm như vậy cho ai xem? Là sợ hãi bị các nàng phát hiện, xử phạt sao? Nếu biết trước như thế thì đừng tới nghe lén a. Dù sao Chử Ngưng Yên không thích cái tên Yến Trục Quang này, cho dù biết nàng là bị Đào Chi kia hại, nàng cũng không thích. Xem ra hai người kia chính là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không tốt hơn ai. Nếu không phải sư tỷ muốn phải rửa sạch oan khuất cho nàng ta, nàng mới lười đến đây ủy khuất chính mình đây. Hai người đi ở phía trước đều không quan tâm ý nghĩ của những người phía sau, một người là không muốn suy đoán tâm tư của người khác, một người cơ bản không quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Sau khi đến mảnh linh điền vừa rồi Yến Trục Quang làm việc, Yến Trục Quang nhanh chóng tránh khỏi tay của Vân Mật Tuyết, nàng vẫy nhẹ một chút, ném đi độ ấm còn lưu lại trên tay, cùng tâm tư lưu luyến vi diệu. "Biện pháp của ta cần sử dụng lúc linh cốc trưởng thành, hiện tại chúng còn chưa trưởng thành, xin cho phép ta ủ chín linh cốc để triển lãm phương pháp này." Linh cốc được ủ chín sẽ bị giảm chất lượng rất nhiều, chẳng qua vì phải mau chóng biểu diễn phương pháp, cũng chỉ có thể làm như vậy. Yến Trục Quang sau khi được cho phép liền vươn tay cẩn thận nắm lấy một cành linh cốc khô. Nàng là Ngũ Linh Căn, trong đó Mộc Linh Căn lớn nhất, cho nên vận dụng pháp thuật thuộc tính mộc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Nàng vận chuyển linh khí thuộc tính mộc tiến vào bên trong linh cốc, linh cốc liền bắt đầu chậm rãi chín, bông lúa ở đầu ngọn đã từ từ biến thành màu vàng. Khi linh cốc đủ chín, nàng rút tay về, bắt đầu làm pháp thuật với cành linh cốc kia. Tiểu cô nương vẻ mặt nghiêm túc, hết sức chăm chú dùng bàn tay đầy bùn của mình làm một cái thủ quyết, nàng nghiêm túc khiến cả người đều giống như đang sáng lên. Vân Mật Tuyết xem đến có chút xuất thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]