"Tiểu Tuyết, ta biết ngươi thiên tư thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nhưng ta đã nói với ngươi, làm gì cũng đều phải làm đến nơi đến chốn, không thể đua đòi."
"Ngươi hiện giờ còn chưa học đi được mà đã muốn bay, ngươi cũng không sợ cánh không đủ cứng, từ không trung ngã xuống sao?"
"Tiểu Tuyết, ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng."
"Phong bá..."
Vân Mật Tuyết suy nghĩ, không biết như thế nào lại nhớ về chuyện lúc nhỏ.
Nàng khi đó thực hiếu thắng.
Trước kia nàng tự cho là đã học xong pháp thuật, liền bỏ qua một bên. Sau đó bị Phong bá phê bình, nói nàng tâm tính nóng nảy.
Nàng không phục nên đã thi triển cùng một loại pháp thuật thật nhiều lần, mãi cho đến khi pháp thuật của nàng bị hao hết, ngón tay không thể cử động nổi mới thôi.
Nàng lúc ấy, chỉ sợ tựa như tiểu cô nương trước mặt này giống nhau quật cường đi.
Lúc Vân Mật Tuyết hoàn hồn, Yến Trục Quang đã thi triển pháp thuật xong. Nàng hái xuống bông linh cốc đưa đến trước mặt Vân Mật Tuyết: "Tiên tử đại nhân, ngài xem."
Vân Mật Tuyết nhận lấy bông linh cốc, nàng còn chưa kịp xem thì có người của Nhất Miểu Tông mở miệng.
"Cái này mà là biện pháp sao? Chẳng qua là dồn tinh hoa linh khí của thân lúa vào bên trong bông lúa, đầu cơ trục lợi thôi."
"Đúng vậy, ta còn tưởng có biện pháp tốt gì, biện pháp này ai mà không nghĩ tới? Tạp dịch đệ tử nhỏ bé như ngươi, dám lừa gạt ta... Đại sư tỷ như thế, thật to gan."
Vừa nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-bach-nguyet-quang/483864/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.