Tông Lữ Khải đau khổ tự chết đi, không hề chú ý rằng có rất nhiều người xuất hiện bên cạnh khi anh còn đang ngẩn ngơ.
“Ngươi, các ngươi ~” Tông Lữ Khải kinh ngạc thốt lên, bọn họ toàn bộ đều là người của Rừng đen báo thù.
Người có vẻ như là thủ lĩnh đứng ở phía trước vội nói: “Phó vương,ngài không cần lo lắng, chúng tôi không phải người của hắn ta.”
Tông Lữ Khải biết từ “hắn” kia là dùng để chỉ anh trai của anh – Tông Lữ vấn.
“Vậy các vị là ~”
“Chúng tôi ~” người thủ lĩnh kia nhìn đoàn người đúng phía sau, mọingười đồng lòng gật đầu, anh ta giống như được tiếp thêm tự tin, “Chúngtôi đều không tán thành cách làm của người kia.”
“Vì sao?” Tông Lữ Khải ngạc nhiên. Từ trước đến nay, thời gian anh ởlại Rừng đen này không nhiều, những người này hà cớ gì lại phản đối anhtrai của anh chứ?
“Bởi vì tiên vương, cũng chính là mẹ của ngài khi còn sống đối vớichúng tôi rất tốt. Tất cả chung tôi đều là kẻ chịu ơn bà, cho nên” thủlĩnh muốn nói nhưng lại thôi, Tông Lữ Khải căn bản đã hiểu được ý tứ của họ: “Cho nên các vị muốn đi theo tôi.”
“Chúng tôi muốn ngài đứng lên lãnh đạo chống lại người kia.” Ánh mắtcủa người thủ lĩnh rất khẩn thiết, hoài nghi ban đầu của Tông Lữ Khảihoàn toàn biến mất.
“Tôi không phải người có nhân tố của Trùng Vương.” Tông Lữ Khải lộ vẻ khó xử.
Người phía sau thủ lĩnh bỗng đứng dậy: “Có hay không thực ra khôngquan trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083581/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.