Nịnh Nhi đi trên đường cười buồn, mình gần đây bị sao vậy, chẳng lẽnguyên nhân chỉ vì người ấy, vì cái gì mà lòng luôn chộn rộn không yên,hơn nữa lúc ấy giống như lại thêm một người không phân thiệt hơn mà hysinh vì mình.
Nói đến Doãn Hạc Lam. . . . Mình có phải hay không có chút cố chấp?Mình có phải hay không đối anh ấy không chút tình cảm? Vấn đề này NịnhNhi cô đã tự hỏi bản thân quá nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm đượcđáp án. Rất nhiều người nói cô hãy rời bỏ Doãn Hạc Lam đi, nhưng khólắm, rất khó để quên một người. Khiến cho vết thương lòng liền miệngcũng thập phần gian nan.
Thực ra nếu bây giờ Doãn Hạc Lam hạnh phúc bên Khốc Băng Lãnh, có lẽbản thân Nịnh Nhi cũng sẽ buông tha tình cảm này. Thế nhưng ông trời lại cố tình khiến bọn họ bất hòa, vô hình chung trong lòng cô có thể tự domơ mộng.
o0o
Lại nói đến Doãn Hạc lam, tự nhiên trong lúc ấy anh phát hiện ra cáigiấy chứng nhận kia của bệnh viện. Chính xác không thể nhầm lẫn, giấytrắng mực đen, tim anh đau đớn. Anh ngã ngồi ở trên ghế, người làm cũngkhông dám quấy rầy, cẳng thẳng đến độ tưởng như hô hấp đều bị đình chỉ.
Đầu óc anh như tê dại khi nhìn phần thứ nhất của tờ giấy kia, giốngnhư anh cần người ta nhắc cho mình nhớ mẹ của anh là ai vậy. Nhưng khinhìn đến phần thứ hai, tim anh thiếu chút nữa ngừng đập. Mẹ anh là KhốcKhê Nhi, mà mẹ của Khốc Băng Lãnh cũng là Khốc Khê Nhi ~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083579/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.