Tất cả nô bộc phủ Anh Quốc Công Anh đều có khế ước định thân, nếu họ dám đào tẩu, chắc chắn sẽ không có hộ tịch, một khi bị bắt, cho dù bị đánh chết thì cũng chỉ cần phạt mấy lượng bạc là giải quyết xong.
Tôn tử của Lệ quản sự đào tẩu nhưng không ai nhắc đến.
Là vì Lệ quản sự nên mới bao che? Hay là năm đó chết qua nhiều người, không thể tra hết?
Sắc mặt Đậu Chiêu khẽ biến.
Từ sau khi chủ trì nội trợ, sổ sách nội viện đều giao cho nàng, nàng có thể thông qua chi tiêu trong phủ để tra ra một số chuyện năm xưa. Nhưng sổ sách ngoại viện lại nằm trên tay tổng quản của Tống Nghi Xuân, bọn họ tương đối mù mờ với hoàn cảnh ở ngoại viện, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách từ từ kiểm chứng.
"Nếu nắm được danh sách vú già ở ngoại viện thì tốt rồi!" Trần Khúc Thủy cũng cảm thấy đau đầu, "Ít nhất cũng biết rốt cuộc người nào đã biến mất. Nhổ củ cải mang theo bùn, nói không chừng sẽ tra được thêm nhiều chuyện khác."
Đậu Chiêu suy nghĩ rồi nói: "Chuyện này ta sẽ tìm cách. Nhưng Lệ may vá còn nói gì không? Với một người làm may nho nhỏ lại không có hộ tịch, ai dám đứng ra đảm bảo cho hắn lên thuyền xuống nam?"
Trần Khúc Thủy liền giơ ngón tay cái về phía Đậu Chiêu: "Suy luận của phu nhân vẫn sắc bén như vậy!"
Đậu Chiêu bật cười: "Nơi này không có người khác, tiên sinh khen ngợi ta cũng chỉ như cẩm y dạ hành mà thôi. Vẫn là bàn chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040806/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.