Nhược Chu theo lệnh lui xuống. Tống Mặc cười, véo mũi Đậu Chiêu, chỉ làm như không thấy vừa rồi Nhược Chu liếc mắt với Đậu Chiêu —— có một số việc, trong quyền hạn của Đậu Chiêu, hắn nên học cách giả câm giả điếc. Chẳng bao lâu, Hoàng Thanh đã vác bản mặt đưa đám của hắn đến. "Phu nhân, đây là việc của nội trạch, tôi là một quản sự ngoại viện, làm sao có thể xử lý được?" Hắn vừa vào cửa đã quỳ gối trước mặt Đậu Chiêu, "Xin phu nhân giúp đỡ giải quyết tình thế này." Đậu Chiêu đang dùng khăn ướt tự tay lau sạch lá của chậu kim tiền cao bằng người. Chậu kim tiền này chính là lễ mừng thọ nàng chuẩn bị cho Ninh Đức trưởng công chúa hai ngày sau. Thấy Hoàng Thanh quỳ gối trước mặt mình, nàng cũng không buồn nhìn hắn một cái, toàn bộ chú ý đều tập trung lên cây kim tiên kia, vừa tiếp tục lau sạch lá, vừa thong thả nói: "Hoàng tổng quản hình như nhầm lẫn ở đâu rồi thì phải? Ta là con dâu, sao có thể quản chuyện trong phòng cha chồng? Hơn nữa, từ trước đến nay Quốc Công gia vẫn luôn phớt lờ việc của Di Chí Đường, Di Chí Đường cũng không can thiệp vào chuyện của phủ Anh Quốc Công," nàng nói tới đây mới quay sang nhìn Hoàng Thanh, "Hoàng tổng quản hẳn là biết rõ, nhất định cần ta giúp giải quyết tình thế này ư?" Sao mình lại quên mất vụ này! Hoàng thanh toát mồ hôi lạnh. Đậu Chiêu lại cười bảo: "Ta thấy tổng quản nên nhanh chóng tìm Quốc công gia về đi." Sau đó giao khăn cho Nhược Đồng đang đứng bên cạnh, rồi để tiểu nha hoàn hầu hạ mình rửa tay. Hoàng Thanh chán nản rời khỏi noãn các. Nhược Đồng bĩu môi, bất mãn nói: "Xảy ra chuyện mới nghĩ tới phu nhân, thế lúc đầu sao không thấy đả động gì? Phu nhân, người đừng nhúng tay vào chuyện của Tê Hương viện." Đậu Chiêu cười cười, trở về nội thất. Tống Mặc lại đang ở thư phòng chưa về. Đậu Chiêu liền hỏi Nhược Đan: "Thế tử gia đang làm gì?" Nhược Đan đặt ấm trà ngon vừa pha xuống bàn, cười đáp: "Thế tử gia đang cùng Nghiêm tiên sinh nói chuyện ạ!" Đậu Chiêu lấy vài món đồ lót ra làm. Đến canh một, Tống Mặc mới trở lại. Đậu Chiêu giúp hắn thay xiêm y, thuận miệng hỏi: "Bàn chuyện gì với Nghiêm tiên sinh mà giờ này mới về vậy?" Tống Mặc không giấu nàng, đợi tất cả tiểu nha hoàn lui xuống, hắn liền kể lại chuyện Mã Hữu Minh say rượu, cũng nói: "Ta cảm thấy trong này có gì đó không ổn nên đã phái người theo dõi Mã Hữu Minh, kết quả hôm nay phát hiện Mã Hữu Minh âm thầm đưa thê tử con cái về quê, hơn nữa không mang theo bất kỳ đồ đạc quý báu nào, giống như là đang tránh họa vậy, ngoài ra không còn phát hiện thêm gì bất thương khác. Ta đang định ngày mai sau khi hạ nha sẽ mời Mã Hữu Minh uống rượu để hỏi chuyện." Đậu Chiêu nghe xong thì hoảng loạn trong lòng, ngơ ngác ngồi một chỗ, nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại.. Tống Mặc không khỏi bật cười, khua tay trước mắt nàng. Đậu Chiêu buồn cười, đẩy tay hắn. Tống Mặc nói: "Đừng lo, ta sẽ giúp nàng lấy được danh sách vú già ở ngoại viện." Đậu Chiêu suy một lúc rồi đáp: "Không phải ta lo lắng chuyện này. Chúng ta bàn chuyện Liêu Vương đi." Tống Mặc kinh ngạc. Đậu Chiêu nhìn hắn không lên tiếng. Tống Mặc do dự một lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng hỏi: "Nàng phát hiện điều gì?" Đậu Chiêu hỏi ngược lại: "Nghiên Đường, nếu chàng là Liêu vương mà muốn làm Hoàng Thượng, thì sẽ chuẩn bị những gì?" Tống Mặc nhíu mày, sắc mặt cũng thay đổi. Đậu Chiêu vội hỏi: "Chàng nghĩ tới cái gì?" Tống Mặc vẫn im lặng.
Đậu Chiêu nhịn không được bảo: "Chàng nghĩ tới cái gì thì cũng phải nói với ta một câu chứ." Tống Mặc thở dài, hôn Đậu Chiêu một cái rồi nói: "Ta không biết nên khen nàng thông minh? Hay khen nàng gan lớn? Hoặc nàng vừa không thông minh cũng không có gan, nhưng lại đặc biệt may mắn!" Đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu thẳng thắn nói ra ý đồ mưu nghịch của Liêu vương trước mặt Tống Mặc...... Nàng không khỏi có hơi sốt ruột, nói: "Ngươi đừng đánh trống lảng, mau nói cho ta." Tống Mặc nhỏ giọng nói: "Thiên hạ thái bình, nếu Liêu vương thật sự có dã tâm đó, thì chỉ có thể thông qua cung biến. Mà nếu muốn cung biến thành công thì phải hành động nhanh như chớp, chờ đến lúc mọi chuyện đều bại lộ thì đã nắm giữ thế cục. "Nhưng nếu muốn nắm giữ thế cục, đầu tiên phải có tâm phúc ở trong thân vệ quân và nhóm nội thị. "Người trước binh tiễn liên hoàn, khiến Hoàng Thượng không còn sức phản kháng; người sau truyền đi tin tức, giúp Liêu vương nắm giữ động thái của nội doanh, thời điểm mấu chốt còn có thể tạm thời phong tỏa tin tức, cô lập Hoàng Thượng. "Hiện giờ Vạn hoàng hậu đang quản lý hậu cung. Việc nội thị có Vạn hoàng hậu lo liệu, tất nhiên sẽ tuyệt đối không sai sót. Còn thân vệ quân, tạm thời chưa bàn tới Cẩm Y vệ, Kim Ngô vệ bảo vệ đại môn cung cấm, Binh mã tư Ngũ thành phòng thủ nội thành, Thần Cơ Doanh đóng binh ở ngoài thành, còn có Ngũ Quân Doanh phối hợp. Vậy nên, chỉ một vệ sở nổi loạn thì chuyện này chắc chắn thất bại." Nói đến đây thì vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng. "Mà trong đó lấy Kim Ngô vệ làm trung tâm. Nếu Kim Ngô vệ có thể âm thầm phòng tỏa tin tức, mọi chuyện cũng đã thành công một nửa. "Tiếp theo là Thần Cơ Doanh. Một khi cung biến xảy ra, Thần Cơ doanh có súng hỏa mai, lại hành quân trong khoảng cách ngắn thì trong thiên hạ không có vệ sở nào mạnh hơn bọn họ, hơn nữa chỗ đóng binh cũng gần kinh thành nhất, chỉ cần có thư tay của Hoàng Thượng hoặc Thái Tử, bọn họ chắc chắn sẽ không chút do dự động binh. Kim Ngô Vệ căn bản không phải đối thủ của Thần Cơ doanh. Không những không đảo ngược tình thế mà Liêu vương có khả năng sẽ bị bắt trọn, cũng vô lực phản kháng. "Cuối cùng là Binh mã tư Ngũ thành và Ngũ Quân doanh. "Nếu Thần Cơ doanh tấn công, còn Binh Mã Tư Ngũ thành và Kim Ngô vệ ngăn cản Liêu vương, tuy rằng sẽ rất nguy hiểm, nhưng hươu chết về tay ai còn chưa biết. "Trong trường hợp Ngũ Quân doanh đóng ở Uyển Bình cũng ngăn cản Liêu vương, cùng liên thủ với Binh mã tư Ngũ thành và Kim Ngô vệ thì mọi chuyện lại được giải quyết. "Ngược lại, nếu Thần Doanh cơ và Kim Ngô vệ liên thủ, cho dù Binh Mã Tư Ngũ thành và Ngũ Quân Doanh nhận được thủ dụ của Hoàng Thượng hoặc Thái Tử, chưa nói đến lực lượng của Ngũ Quân Doanh không bằng Thần Cơ doanh, doanh trại của Ngũ Quân Doanh cũng cách nơi này hơn nửa ngày đường, chờ bọn họ đuổi tới, chỉ sợ thế cục đã định." Thân vệ của Hoàng Thượng đâu có thể dễ dàng sai khiến! Chỉ cần có một mắt xích bị hỏng thì sẽ mãn môn sao trảm (tịch thu tài sản, chém chết cả nhà). Đậu Chiêu cảm thấy da đầu tê dại. Liêu vương đúng là một thiên tài! Vậy mà có thể tiến hành cung biến thành công. Đáng tiếc, chuyện cung biến kiếp trước được giữ kín như bưng, phủ Tế Ninh Hầu phủ lại như đèn tàn trước gió, chịu không nổi biến cố, nàng đâu dám hỏi thăm điều gì, bằng không bây giờ đã biết được sắp xếp của Liêu Vương, cũng không cần đi đường vòng thế này. Nhưng lợi hại nhất chính là Tống Mặc. Rất nhanh đã tìm ra đối sách. Không chỉ đánh giá được tình hình chung, hơn nữa suy nghĩ cũng tinh tường thấu đáo, khó trách kiếp trước Liêu vương dẫn theo hắn tiến cung. Nàng nói: "Nếu cung biến thành công, kế tiếp chính là nhóm quan văn?" Tống Mặc gật đầu, nói: "Cho đương trị của Hàn Lâm viện viết thành chỉ, rồi để các đại thần nội các xác nhận thánh chỉ là thật, lại tìm một đại quan ở biên ải dâng lên lời chúc, vậy xem như việc này đã thành công. Còn về phần trong lòng mọi người nghĩ thế nào, tân đế sau khi đăng cơ có thể ngồi vững trên đại bảo hay không, đó lại là chuyện khác." Suy luận của Đậu Chiêu dần trở nên sáng tỏ. Kiếp trước, đương trị nội các đại thần chính là Đới Kiến, còn đại quan biên ải tám chín phần mười là Quách Nhan. Thấy nàng trầm tư suy nghĩ, Tống Mặc liền xoa đầu nàng, cảm khái nói: "Làm sao nàng có thể lớn thành như bây giờ được vậy? Nghĩ gì đều hiện lên trên mặt kìa!" Đậu Chiêu xoay đầu tránh khỏi tay Tống Mặc: "Không phải ta rảnh rỗi nên mới nghĩ linh tinh à?" Nàng cầm tay Tống Mặc, bịa chuyện: "Mà nói cũng thấy kỳ quái, trước có chuyện cửa hàng bạc Nhật Thịnh, sau lại là chuyện Khuông Trách Nhiên, cả hai đều trùng hợp gặp chúng ta, muốn không nghĩ nhiều cũng không được. Chàng nói xem, liệu có phải trời cao phù hộ chúng ta, để chúng ta đều biết mọi chuyện!" Tống Mặc nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Đậu Chiêu có mấy phần đạo lý.
Hắn trầm ngâm nói: "Có lẽ nàng còn chưa biết một chuyện." Hắn kể cho Đậu Chiêu nghe về sự khác thường của Mã Hữu Minh và Khương Nghi gần đây, "Nếu Liêu vương chuẩn bị hành động như chúng ta suy đoán, lúc này cũng đã động tay đến Thần Cơ doanh Đậu Chiêu sửng sốt nửa ngày rồi hỏi: "Vậy chàng có tính toán gì không?" Tống Mặc cười khổ, đáp: "Ta có thể làm gì bây giờ? Lập công với vương đâu phải chuyện dễ. Hiện tại tìm cách kéo Mã Hữu Mình ra đã rồi tính tiếp." "Cho dù kéo được Mã Hữu Minh ra thì chàng định sắp xếp hắn ở chỗ nào?" Đậu Chiêu nói, "Hắn chính là tham tướng của Thần Cơ doanh! Nếu như rút dây động rừng thì phải làm sao đây?" Tống Mặc thấy lời Đậu Chiêu có ẩn ý, cười hỏi: "Nàng có kế hoạch gì không?" Đậu Chiêu nói: "Một người hảo hán ba người giúp. Mọi người đều gặp phải tình cảnh khó khăn giống nhau, tại sao không họp lại để hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui." Tống Mặc chưa từng nghĩ sẽ hợp tác cùng người khác. Hắn có hơi do dự. Đậu Chiêu lại sợ quyết định của mình sai, Tống Mặc nghe theo lời mình sẽ bước sai hướng. Nàng vội nói: "Chuyện này chàng tự quyết định đi. Ta không phải người trong cuộc nên chỉ có thể đưa ra ý kiến thôi." Tống Mặc gật đầu, nghịch nghịch nàng, cười nói: "Ta có quân sư quạt mo là nàng thì đã mãn nguyện rồi, người khác loan thế nào cũng không quan tâm!" "Thật ngông cuồng!" Đậu Chiêu kéo lại tóc, liếc xéo hắn. Tống Mặc cười ha hả, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Đậu Chiêu rất bội phục hắn. Tuy rằng Tống Mặc nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng lại có lý trí vững vàng hơn người sống hai kiếp, khó trách dù bị vạn người chửi rủa ở kiếp trước, hắn vẫn nhận được ân sủng. Hai người rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi nghỉ. Nhược Đồng lại tiến vào. "Thế tử gia, phu nhân," Trên trán nàng còn lớp mồ hôi mỏng chưa kịp lau, "Tê Hương Viện bên kia vừa đánh vừa khóc, ngay cả tiền viện cũng náo loạn. Hiện giờ mọi người đều đang truyền tai nhau bàn tán......" Đậu Chiêu bất ngờ hỏi: "Quốc công gia đã trở về chưa?" "Đã trở về rồi ạ!" Nhược Đồng đáp, "Vừa mới về không lâu." Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc. Tống Mặc lãnh đạm nói: "Nếu là chuyện trong phòng phụ thân, vẫn nên để phụ thân xử lý! Ta và nàng đều không tiện nhúng tay." Đậu Chiêu liền phân phó Nhược Đồng: "Trời đã tối, mọi người đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải hầu hạ thế tử gia tiến cung." Nhược Đồng lui xuống. Đậu Chiêu cùng Tống Mặc nghỉ ngơi. Nàng cho rằng Tống Mặc sẽ không ngủ được, ai biết hắn vừa đặt lưng xuống đã thở đều đều. Đậu Chiêu không khỏi mỉm cười. Tống Mặc có thể không bận tâm đến chuyện của Tống Nghi Xuân thì không thể tốt hơn. Nàng hôn lên má Tống Mặc rồi thổi đèn. Trong bóng đếm, lại sáng lên một đôi mắt như sao sớm. Hắn chăm chú nhìn người con gái bên cạnh mình, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai: "Nàng có biết, ta chỉ có nàng", sau đó tìm một tư thế thoải mái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]