Tống Mặc nghe xong thì nhăn mày: "Phụ thân vẫn là Anh Quốc công, tìm người từ điền trang cho Di Chí Đường thì quá phiền phức, chưa chắc đã tốt."
Thậm chí là trung phó, cũng chỉ trung với Anh quốc công, chứ không phải người nào nhất định.
Tống Nghi Xuân đang là Anh quốc công, bọn họ đương nhiên trung với Tống Nghi Xuân; còn khi Tống Mặc là Anh quốc công, bọn họ sẽ lại trung với Tống Mặc, mà cái Tống Mặc yêu cầu bây giờ, là người tuyệt đối trung với hắn.
Đậu Chiêu hiểu được vì sao Tống Mặc cố kỵ như vậy, cười nói: "Chuyện gì cũng có hai mặt trái phải. Chàng chỉ nghĩ Quốc công gia đang là chủ nhân phủ Anh quốc công nên họ sẽ trung với Quốc công gia; mà không nghĩ đến chàng là Thế tử Anh quốc công danh chính ngôn thuận, là người thừa kế phủ Anh quốc công. Chỉ cần chàng không có làm ra tổn hại lợi ích của phủ Anh quốc công, những người đó nếu trung với phủ Anh quốc công, thì sẽ không vì tư oán của Quốc công gia mà đối phó chàng. Chỉ cần họ có thể bảo trì trung lập, chàng cũng có thể dùng. Huống chi, để những người này chứng kiến Quốc công gia đã làm những gì, nói không chừng sẽ có lợi cho chàng! Cũng tốt hơn dùng người phủ Định quốc công, khiến những người này nhìn thấy người thừa kế phủ Anh quốc công thân cận người ngoài mà bỏ mặc họ!"
Tống Mặc nghe vậy trong lòng chấn động.
Hắn nghĩ tới mẫu thân lúc còn sống, những lão bộc đó đều nghi ngờ mẫu thân.
Hoặc, đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040805/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.