Trần Khúc Thủy hỏi Đậu Chiêu: "Người có dự định gì không?"
Đậu Chiêu thẳng thắn trả lời: "Ta muốn giữ được cái nhà này!"
Trần Khúc Thủy trầm tư.
Bất luận là ai cũng sẽ muốn vậy.
Nhưng dưới dòng chảy thời thế, có mấy người được như ý nguyện?
Ông nghĩ đến cảnh Bàng Côn Bạch nằm dưới đất rêи ɾỉ kêu đau, nghĩ đến đêm Đậu Chiêu và Tống Mặc giằng co trong màn mưa bạc, cuối cùng nghĩ đến ngày Tống Mặc dùng sự dịu dàng hiếm thấy đỡ tay Đậu Chiêu. Trái tim ông đột nhiên đập loạn, trong lòng cũng hưng phấn tột độ.
Trần Khúc Thủy biết đó là khát vọng muốn dấn thân vào dòng nước lũ để thay đổi lịch sử, giống như nhiều năm về trước, khi nhận ra con đường làm quan của mình đã khép lại, ông cũng từng khát vọng như vậy.
Ông khẽ cười, chậm rãi nói: "Tôi đã đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều phong cảnh, nhân sinh trên đời cũng chỉ có thế. Phu nhân không cần lo lắng thay tôi, người có yêu cầu gì, xin hãy ra lệnh. Tôi tuy bất tài, nhưng sẽ khom lưng tận lực, đến chết mới thôi."
Câu cuối cùng mượn từ 《 Xuất sư biểu 》 của Gia Cát Lượng.
Đậu Chiêu lập tức hiểu ý của Trần Khúc Thủy.
Đúng vậy, nàng có gì phải sợ.
Thắng làm vua thua làm giặc!
Nếu thất bại, phủ Định quốc công chính là vết xe đổ.
Cho nên, nàng chỉ có thể bước về phía trước.
Liêu vương thì sao? Thái Tử thì sao?
Bọn họ có liên quan gì đến nàng?
Khi nàng bị bắt cóc, là Tố Lan và Tố Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040804/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.