Trần Khúc Thủy hỏi Đậu Chiêu: "Người có dự định gì không?" Đậu Chiêu thẳng thắn trả lời: "Ta muốn giữ được cái nhà này!" Trần Khúc Thủy trầm tư. Bất luận là ai cũng sẽ muốn vậy. Nhưng dưới dòng chảy thời thế, có mấy người được như ý nguyện? Ông nghĩ đến cảnh Bàng Côn Bạch nằm dưới đất rêи ɾỉ kêu đau, nghĩ đến đêm Đậu Chiêu và Tống Mặc giằng co trong màn mưa bạc, cuối cùng nghĩ đến ngày Tống Mặc dùng sự dịu dàng hiếm thấy đỡ tay Đậu Chiêu. Trái tim ông đột nhiên đập loạn, trong lòng cũng hưng phấn tột độ. Trần Khúc Thủy biết đó là khát vọng muốn dấn thân vào dòng nước lũ để thay đổi lịch sử, giống như nhiều năm về trước, khi nhận ra con đường làm quan của mình đã khép lại, ông cũng từng khát vọng như vậy. Ông khẽ cười, chậm rãi nói: "Tôi đã đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều phong cảnh, nhân sinh trên đời cũng chỉ có thế. Phu nhân không cần lo lắng thay tôi, người có yêu cầu gì, xin hãy ra lệnh. Tôi tuy bất tài, nhưng sẽ khom lưng tận lực, đến chết mới thôi." Câu cuối cùng mượn từ 《 Xuất sư biểu 》 của Gia Cát Lượng. Đậu Chiêu lập tức hiểu ý của Trần Khúc Thủy. Đúng vậy, nàng có gì phải sợ. Thắng làm vua thua làm giặc! Nếu thất bại, phủ Định quốc công chính là vết xe đổ. Cho nên, nàng chỉ có thể bước về phía trước. Liêu vương thì sao? Thái Tử thì sao? Bọn họ có liên quan gì đến nàng? Khi nàng bị bắt cóc, là Tố Lan và Tố Tâm bảo vệ nàng, là nhóm người Đoạn Công Nghĩa tìm ra nàng; khi nàng đang rối rắm giữa hai kiếp, là Tống Mặc kiên nhẫn dùng tình cảm nồng hậu của hắn an ủi nàng. Những người này mới là người nàng nên quý trọng, mới là người nàng cần bảo vệ, bảo vệ bằng toàn bộ sức lực của mình! Nàng phải bước về phía trước. Từ xưa đến nay, biết bao hào kiệt đều chết vì do dự. Nàng phải bước về phía trước. Như những gì nàng đã làm được từ sau khi trọng sinh đến nay. Bền gan vững chí bước về phía trước! Cùng mọi người yêu quý bản thân, tôn trọng bản thân, thương tiếc bản thân. Đậu Chiêu đỡ cái bụng hơi to ra của mình. Nàng mỉm cười nhìn Trần Khúc Thủy, đôi mắt tựa như sao sớm, lấp lánh sáng ngời, rạng rỡ loá mắt. Đậu Chiêu ở Chân Định kia đã trở lại rồi. Trần Khúc Thủy đứng dậy, lùi về sau hai bước, từ từ cúi người hành lễ với Đậu Chiêu: "Phu nhân, xin hãy ra lệnh." Đậu Chiêu nở nụ cười.
Trong cuộc đời cô đơn này, thêm một người bạn sẽ thêm một phần dũng khí. Nàng đưa tay mời Trần Khúc Thủy ngồi: "Mấy ngày nay tiếp quản nội trợ phủ Anh Quốc Công, ta phát hiện một vấn đề rất kỳ lạ. Theo lý thuyết, phủ Anh Quốc Công là quyền quý trăm năm, những gia tộc kiểu như vậy, đời sau không chỉ kế thừa tước vị và tài sản, mà còn có gắn kết lâu bền với các trung phó để hỗ trợ gia tộc hưng thịnh. "Dịp tết vừa rồi ta chú ý. "Không chỉ các nhà trâm anh ở kinh đô, mà cả đại thần trong triều, vệ sở các nơi đều đưa lễ đến phủ Anh Quốc Công. Thậm chí một vài hoàng thân quốc thích còn tặng lễ không nhỏ. "Nhưng trung phó, nói thật, ta không thấy một ai. "Người bên cạnh Thế tử, hầu hết cũng là người của phủ Định quốc công. "Còn người bên cạnh Anh quốc công, hầu hết là người được đề bạt sau khi Tưởng phu nhân tạ thế. "Ta biết, sau khi Tưởng phu nhân tạ thế, nhóm vú già trong phủ đều bị thanh trừ, Di Chí đường và phủ Anh quốc công rạn nứt, rất nhiều người bị liên lụy theo. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, phủ Anh quốc công đâu thể giống bức tường trắng mới sơn như hiện tại, không có đến một lão quản sự dày dặn kinh nghiệm! "Không nói cái khác, tiên sinh nhìn tên Tằng Ngũ đang hầu hạ bên cạnh Anh quốc công xem. Nhờ phụ thân là một người chăn ngựa trong phủ nên mới được vào làm mấy việc nặng, sau đó chạy đến chỗ đại quản sự Hoàng Thanh đút lót thì lên hầu hạ bên cạnh Anh quốc công. Như này nếu ở Đậu gia chúng ta, nằm mơ cũng không dám. Muốn được hầu hạ bên cạnh chủ nhân, trước phải kiểm tra hộ tịch ba đời, tiếp đó phải cẩn thận quan sát vài năm rồi mới bắt đầu làm từ tam đẳng." Đây cũng là lý do vì sao kiếp trước Vương Ánh Tuyết có thể kiêu ngạo như vậy. Kiếp này nàng nắm trong tay một nửa sản nghiệp Tây Đậu, nhưng Cao Thăng vẫn là tâm phúc của phụ thân. Dù sao Trần Khúc Thủy chỉ là một nho sinh nghèo, chưa từng chú ý đến điểm này. Bây giờ nghe Đậu Chiêu nói, ông cũng có chút ấn tượng. "Tôi nhớ lần đầu tiên đến phủ Anh quốc công, trong phủ hơn hai trăm người, nhưng im ắng không một tiếng nói." Trần Khúc Thủy nghĩ lại, "Nhóm vú già đều ưỡn ngực thẳng lưng, trên mặt mang theo vài phần ngạo mạn nhưng vẫn khiêm tốn tươi cười, lúc nhìn tôi, đa số ánh mắt đều có vẻ coi thường. "Khi ấy là Nghiêm Triều Khanh dẫn tôi vào phủ. "Chúng tôi chạm mặt một quản sự họ Lệ, tóc đã hai màu. "Không chỉ cung kính hành lễ với ông ta, mà khi Lệ quản sự hỏi đến tôi, Nghiêm Triều Khanh còn phải kiên nhẫn giải thích rất lâu. "Xong xuôi, Nghiêm Triều Khanh có bảo, vị Lệ quản sự kia đã từng hầu hạ lão quốc công, hiện tại là người chuyên đi dạy bảo lễ nghi cho gia đinh mới đến, ở trong phủ rất có uy phong. Cuối cùng còn đùa tôi, phủ Anh quốc công có rất nhiều lão bộc như vậy, bảo tôi phải để mắt một chút, không nên động đến họ. "Lúc ấy tôi liền nghĩ, không biết Anh quốc công có thấy chướng mắt những lão bộc từng hầu hạ Lão Quốc công không. "Nhưng phủ Anh Quốc công bây giờ, cho dù là thế tử hay Anh quốc công, cũng đều không chút kiêng nể, muốn làm cái gì thì làm cái đó...... Ngay cả nha hoàn từng hầu hạ mình cũng có thể nhét vào phòng con trai. Cứ cho là nha hoàn kia thanh thanh bạch bạch, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của phủ Anh Quốc Công sẽ để đâu?" Trần Khúc Thủy nói xong, không khỏi cảm thán trong lòng, lại nhìn về phía Đậu Chiêu. Liền thấy Đậu Chiêu cũng đang nhìn ông, đôi mắt lóe sáng. Sắc mặt cả hai khẽ biến. Trần Khúc Thủy chần chờ nói: "Người nghi ngờ Anh quốc công nhân cơ hội diệt trừ những người ông ta thấy chướng mắt." "Không phải hoài nghi mà là chắc chắn." Đậu Chiêu đáp, "Nhưng ta từng nghe Thế tử kể, lúc Tưởng phu nhân còn trên đời, việc trong nhà từ lớn đến bé đều do Tưởng phu nhân xử lý, Tưởng phu nhân ra đi quá đột ngột, chắc chắn có rất nhiều lời chưa kịp nói cùng Anh quốc công, Anh quốc công chưa hẳn đã biết rõ mọi chuyện trong phủ, kiểu gì cũng sẽ có cá lọt lưới. Ta cảm thấy chúng ta nên đi theo hai hướng, tiên sinh nghĩ cách điều tra lai lịch các quản sự ở ngoại viện, ta ở nội viện điều tra lại lịch nhóm vú già, hơn nữa còn có những nha hoàn từ điền trang. Chúng ta kéo tơ lột kén, dần dần sẽ tìm ra một hai manh mối có lợi. Bên Liêu vương, Thế tử cũng đã có đề phòng, chờ có tin tức gì, chúng ta lại tính bước tiếp. Hiện tại việc cấp bách nhất là phải nắm trong tay phủ Anh Quốc Công, chờ đến khi Liêu vương hành động, chúng ta mới có thể thanh thản ứng phó việc trong triều." Trần Khúc Thủy trịnh trọng nói: "Phu nhân, người cứ yên tâm giao việc này cho tôi." Đậu Chiêu tự mình tiễn Trần Khúc Thủy ra khỏi phòng, sau đó gọi Nhược Chu vào. Trong bốn tiểu nha hoàn có chữ "Nhược", nàng là đứa lanh lợi nhất. Đậu Chiêu bảo nàng đến bên cạnh, thấp giọng dặn dò: "Có phải phải ngươi rất thân thiết với đại nha hoàn Tê Hà trong phòng Nhị gia không? Quốc công gia định đưa Xuyến Nhi của Tê Hương viện qua phòng Nhị gia, ngươi đi nói với Tế Hà một tiếng, xem nàng ta có phản ứng gì? Rồi nghĩ cách kể lại cho bọn nha hoàn của Tê Hương viện."
Tổ mẫu của Nhược Chu họ Thôi, cũng có quan hệ không quá năm đời với Thôi di thái thái. Nàng có thể đi theo Đậu Chiêu đến Chân Định, cũng là nhờ tổ mẫu giúp. Nhược Chu tươi cười rạng rỡ, khúc đầu gối hành lễ rồi lui xuống. Tống Mặc bên này lại không có tiến triển gì. Theo như những tin tức hắn biết, tuy mỗi người trong Thần Cơ Doanh đều xuất thân bất phàm, đỉnh núi san sát, nhưng tất cả đều giống như chuột nhắt, bất bình không dám mở miệng, trên dưới Thần Cơ Doanh, chỉ có lời của Đô chỉ huy sứ Vương Húc là được tính. Không những thế, quan hệ của Mã Hữu Minh, Khương Nghi và Vương Húc đều vô cùng tốt, đặc biệt là Khương Nghi. Bởi vì hắn tinh thông văn tự, đã từng có thời gian sắp xếp văn thư cho Vương Húc, Vương Húc muốn đề bạt hắn, nên mới thả hắn ra làm danh tiểu kỳ. Vậy rốt cuộc vấn đề là gì? Khi Tống Mặc trở lại nội thất, thì thấy Đậu Chiêu đang ngồi dưới đèn lật chồng sổ sách dày cộp. Hắn không muốn mang chuyện phiền phức bên ngoài về nhà, nên xoay người đi tịnh phòng trước. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn hỏi Đậu Chiêu: "Đang xem gì đó?" "Xem danh sách những nha hoàn bà tử xuất nhập phủ mấy năm gần đây!" Đậu Chiêu cười, rót cho hắn ly trà, cũng hỏi, "Chàng có biết có vú già nào còn trong phủ mà đã từng hầu hạ tổ phụ của chàng không?" Tống Mặc sửng sốt, nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Ta không có ấn tượng gì hết." Đậu Chiêu nói trêu: "Chuyện nhà mình mà chàng cũng không biết rõ." Tống Mặc xin lỗi: "Mười lăm vấn tóc. Mẫu thân nghĩ ta mười lăm tuổi vẫn còn chạy theo đại cữu thì không ổn, hy vọng trước mười lăm tuổi ta có thể giải quyết được một số việc trong phủ Định Quốc Công, sau mười lăm tuổi sẽ bắt đầu làm quen những việc trong nhà. Như vậy mới có thể nắm giữ nhân mạch hai phủ." Hắn kể, thanh âm dần nhỏ lại, sắc mặt cũng có vài phần chua xót, "Thật không ngờ, chuẩn bị không kịp biến hóa......" Cho nên Tống Mặc còn không hiểu phủ Anh Quốc Công bằng mình. Đậu Chiêu cơ hồ muốn té ngửa. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Tường phu nhân đặt bao nhiêu kỳ vọng vào trưởng tử. Đậu Chiêu hỏi: "Người của phủ Định quốc công dù sao cũng là người của phủ Định quốc công, nếu những biểu huynh của Tưởng gia được đại xá, có thể trở lại Hào Châu thì phải làm sao bây giờ? Bao nhiêu người sẽ chịu ở lại cùng chàng, bao nhiêu người sẽ đi theo họ?" Tống Mặc cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Từ Thanh chính là một ví dụ. Tưởng gia rơi vào kết cục như vậy, Từ Thanh tình nguyện bảo vệ những quả nhi cô mẫu của Tưởng gia, cũng không muốn theo hắn đến kinh đô gây dựng tiền đồ. Lúc trước do đang đối đầu với Tống Nghi Xuân, việc thiếu nhân thủ quá mức khiến hắn cũng không thể bận tâm đến. Hiện tại Đậu Chiêu nhắc tới, Tống Nghi Xuân lại bị hắn áp chế dùng không ra lực, hắn cảm thấy cũng là lúc nên tìm thêm người rồi. Hắn cười hỏi: "Hay là nàng cho ta mượn Trần tiên sinh đi? Không phải ta đang thiếu người sao?" Đậu Chiêu cười đáp: "Người của ta chẳng lẽ không phải người của chàng? Mượn cái gì mà mượn! Chàng có việc thì cứ phân phó, ta tin bọn họ cũng sẵn sàng làm việc vì chàng." Tống Mặc lại nói: "Ta cũng muốn mượn Đoạn Công Nghĩa, nhò hắn giúp ta chiêu mộ người." Đoạn Công Nghĩa có quan hệ cùng Đàm gia trang, có thể mượn tay Đoạn Công Nghĩ tìm được người trong giang hồ. Đậu Chiêu bảo: "Hộ vệ gì đó thì không nói làm gì, cho dù những biểu huynh Tưởng gia trở lại, chàng vẫn có thể mượn dùng tạm, nhưng để tìm được người trung thành hết lòng thì lại rất khó. Ta cảm thấy chàng cũng nên tìm từ các điềm trang để bổ sung cho Di Chí đường."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]