Nếu cữu cữu tới kinh đô, ngõ Tĩnh An Tự và ngõ Hòe Thụ bên kia cũng không thể thiếu màn đón gió tẩy trần cho cữu cữu. Nhưng cữu cữu lại lấy lý do còn chưa báo cáo công việc lên Lại Bộ, thẳng thừng từ chối hai bên. Ngũ phu nhân liền tới tìm Đậu Chiêu than vãn: "Oan gia nên giải không nên kết. Vương thị đã có kết cục không tốt, hai nhà không nên tiếp tục tuyệt giao như vậy. Con hãy khuyên cữu cữu của con đi! Tốt xấu gì Ngũ Bá phụ con cũng ở trong nội các, cần việc gì thì nói với ông ấy một tiếng là được! Hà tất phải nhìn sắc mặt Mộc Xuyên kia." Đậu Chiêu vậy mới biết cữu cữu có quan hệ với Mộc Xuyên. Khó trách kiếp trước đại tỷ phu làm đến chức quan chính ở Công bộ. Nàng không khỏi ngậm ngùi. Ở nơi hẻo lánh xa xôi nhưng cữu cữu vẫn có thể móc nối quan hệ với đại quan kinh đô như vậy chắc chắn không dễ dàng. Mà sở dĩ cữu cữu bỏ gần lấy xa, e rằng cũng vì nàng và mẫu thân? Nếu không phải vì cái chết của mẫu thân, cữu cữu đã vào Hàn Lâm viện, quan vận cũng đã thuận lợi hơn bây giờ. Đậu Chiêu phản bác: "Đôi khi tình thế bắt buộc phải làm những việc bất đắc dĩ. Không lẽ người muốn cữu cữu con đắc tội với Mộc Xuyên?" Ngũ bá mẫu cho rằng nàng không hiểu chuyện: "Dù sao cữu cữu con cũng là thông gia của nhà chúng ta, Mộc Xuyên sẽ không để ông ấy trở thành tâm phúc, mà ngược lại càng thêm đề phòng, con đừng nghĩ việc này đơn giản như vậy." Có thể thấy được kiếp trước cữu cữu phải chịu bao nhiêu khó khăn! Nước mắt Đậu Chiêu đã trực chờ rơi xuống, trong lòng nàng liền sinh mấy phần ghê tởm Ngũ phu nhân. Đậu Chiêu thản nhiên nói: "Có gì đặc biệt hơn người! Cùng lắm thì đi cửa Uông Uyên, Đới Kiến đi cửa Uông Uyên còn được lên làm thủ phụ đó. Cữu cữu đi cửa Uông Uyên, cũng không tính mất mặt! Huống chi Thế Tử và Uông Uyên có giao tình không tệ, con nghĩ cái mặt mũi này Uông Uyên càng muốn bán cho Thế Tử hơn." Gân xanh trên trán Ngũ bá mẫu nổi rầm rầm, nhưng bà lại không thể phát giận, chỉ đành nhẫn nhịn bức tức ra về. Đậu Chiêu nhảy dựng lên, đến ngõ Ngọc Kiều. Lúc Đậu Chiêu đến, cữu cữu Triệu Tư đang ở Lại bộ giải quyết công việc, còn cữu mẫu và Quách thị đang cầm hai mẫu vải chọn tới chọn lui. Thấy nàng, cữu mẫu lập tức bẫy tay gọi: "Con mau tới giúp ta nhìn xem tấm lụa nào dùng để may lễ phục song triều hạ tốt hơn." Quách thị cũng cười nói: "Tỷ và cữu phu nhân đã chọn hơn nửa ngày, may mà muội đến." Đậu Chiêu thấy hai mẫu vải đều giống nhau, chỉ khác một là hoa văn mẫu đơn bảo bình, một là hoa văn bốn mùa như ý, cười đáp: "Nếu không mỗi mẫu làm một bộ. Biểu tỷ thích mặc bộ nào thì có bộ đó, dù sao ngày thứ ba tỷ ấy cũng phải ra mắt mẹ chồng." Hôm qua, Tống Viêm cùng thê tử và trưởng tử của Tống Thế Dân đã đến ở trong một khách điếm cách không xa ngõ Ngọc Kiều. Tống Mặc còn giành chút thời gian đi bái phỏng người Tống gia. Cữu mẫu nghe Đậu Chiêu nói vậy liền bật cười, bảo với Quách thị: "Con đừng nghe nó, nó là nhà giàu mới nổi, may y phục đều bộ này bộ kia, chúng ta không thể so bì được." Quách thị che miệng cười. Đậu Chiêu lại hỏi Quách thị: "Sao không thấy Phẩm tỷ nhi? Tỷ nên đưa nó ra ngoài nhiều mới phải. Tiểu hài tử biết nhiều người, trải qua nhiều việc mới hành xử hào phóng lễ độ, cũng sẽ không nhút nhát, không kiêu ngạo không thấp hèn." Quách thị gật đầu, đáp: "Ta nhớ kỹ. Ngày mai sẽ mang Phẩm tỷ nhi qua đây chơi." Hai người đang nói chuyện thì Lục bá mẫu Kỷ thị dẫn theo con dâu Hàn thị và Thất Cân đến. Quách thị ngẫm lại lời Đậu Chiêu vừa rồi, không khỏi nhìn Đậu Chiêu đầy cảm khích, rồi theo sau Đậu Chiêu ra cửa Thùy Hoa. Thất Cân hoạt bát hiếu động, thấy Đậu Chiêu đeo đôi khuyên tai kim hoàn hình đèn lồng kết tua thì nhìn không chớp mắt. Đậu Chiêu đùa vui Hàn thị: "Sau này lớn lên Thất Cân chắc chắn là tiểu tham tiền, hiện tại đã biết vàng đẹp." Hàn thị mỉm cười. Đậu Chiêu quay sang Lục bá mẫu hỏi: "Sao hôm nay người lại đến đây?" Kỷ thị cười đáp: "Thập Nhất ca và Thập Nhị ca con ở nhà nhàn rỗi, ta sợ cữu phu nhân bên này có chuyện gì muốn nhờ, nên cố ý đến giúp một tay. Cũng bảo hai huynh đệ nó ngày mai tới làm chân chạy việc, giúp cữu lão gia tiếp đón khách khứa, coi như được một lần rèn luyện!"
Cữu mẫu luôn miệng cảm tạ. Đậu Chiêu lại không tránh khỏi thở dài trong lòng. Nhà nhiều con cháu thì dễ làm việc. Con cháu Tống gia ít ỏi, thế nên Tống Mặc muốn tìm người trong nhà giúp hắn nhưng không có ai. Mặc kệ là nam hay nữ, vẫn cần sinh mấy đứa mới được! Đậu Chiêu tươi cười cùng Kỷ thị ngồi xuống giường đất trong yến phòng. Nữ nhân với nhau, ríu rít trò chuyện, chớp mắt đã đến buổi trưa. Triệu Tư cũng đã trở lại. Biết biết vài vị phu nhân Đậu gia đến làm khách thì phái người tới báo một tiếng, rồi dùng cơm trưa ở ngoài. Đậu Chiêu lén lút chạy đến, đi thẳng vào vấn đề hỏi cữu cữu: "Có phải người đang qua lại với Mộc Xuyên không?" Cữu cữu kinh ngạc, sau đó lại tưởng Đậu gia bảo Đậu Chiêu tới thuyết phục mình thì rất tức giận, nhưng vẫn cố nén trong lòng, nói: "Mấy chuyện trong triều như này con đừng quan tâm, ta khác biết nông sâu. Không dựa vào Đậu gia, Triệu gia chúng ta cũng không sợ ai. Con chỉ cần lo sinh con dạy cái là được." Đậu Chiêu biết cữu cữu hiểu lầm, cười đáp: "Đúng là Ngũ bá mẫu có đến gặp con, nhưng con tìm người nói chuyện không phải vì việc đó." nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Dù sao Thái Tử cũng không phải con trai thân sinh của Vạn Hoàng hậu, Liêu vương lại một tay che trời ở Liêu Đông, mà Mộc Xuyên là người được Hoàng Hậu nương nương nâng đỡ lên. Từ sau khi Hoàng thượng phát bệnh, Hoàng Hậu nương nương thậm chí có thể điều động Cấm vệ quân. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, hiện giờ Thế Tử còn đang cố tránh chỗ này, cữu cữu cũng nên để tâm mới phải!" Triệu Tư hoảng sợ hỏi: "Những lời này là ai nói với con? Là Thế Tử sao? Sao nó có thể nói với con những lời này?" Đậu Chiêu mượn tạm tấm da hổ Tống Mặc, tiếp tục nói: "Thế tử bảo hậu cung là miếu đường thu nhỏ, bảo con đi lại với quý nhân trong cung nhiều một chút." Triệu Tư biến sắc. Đậu Chiêu nhân cơ hội cáo lui. Triệu Tư nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều. Đậu Chiêu biết vậy thì âm thầm gật đầu. Ngay sau đó, chức quan bổ nhiệm của cữu cữu được ấn định. Giống như những tin đồn đã nghe, ông đến Hồ Quảng làm chi phủ Võ Xương. Cùng là tri phủ, nhưng so với Khánh Dương, Võ Xương không chỉ có vị trí đắc địa, mà trọng yếu là đông đúc phồn hoa hơn. Đối với cữu cữu mà nói, lần bổ nhiệm này có thuận lợi không nhỏ. Mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là cữu mẫu, tuy lần trước có người hứa hẹn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hứa hẹn, hiện giờ thực sự ấn định, bà cũng có thể chuẩn bị đi Hồ Quảng được rồi. Đậu Chiêu có điền trang ở Hồ Quảng nên cũng hiểu biết một chút, nàng dặn dò cữu mẫu: "Hiện giờ Hồ Quảng đã vượt qua Chiết Giang để trở thành kho lương của triều đình. Lại không giống Chiết Giang người nhiều đất ít, nếu được cữu mẫu nên mua thêm chút ruộng đất." Cữu mẫu liên tục gật đầu, cũng hỏi nàng: "Con cũng muốn mua chút sản nghiệp chứ?" Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, cười nói: "Được ạ! Chuyện này đành làm phiền người rồi." Nàng và cữu mẫu ở ngõ Ngọc kiều nói chuyện, lại không biết cữu cữu đã lặng lẽ đến Di Chí Đường gặp Tống Mặc. Hai người ở trong thư phòng bàn luận nửa ngày, Tống Mặc mới tiễn cữu cữu mang sắc mặt nghiêm trọng giống mình ra cửa. Đợi buổi tối Đậu Chiêu về đến nhà, Tống Mặc lập tức kể với nàng chuyện cữu cữu tới tìm, cũng hoang mang hỏi: "Nàng thật sự cảm thấy Liêu vương có vấn đề sao?" Đậu Chiêu đáp: "Nếu chàng tin tưởng Liêu vương, vì sao cần phái người điều tra xem mấy năm nay hắn có quan hệ với những quan viên nào ở kinh thành?" Tống Mặc hơi bực bội đi qua đi lại trong phòng. Đậu Chiêu ôm eo Tống Mặc từ phía sau, khẽ nói: "Chúng ta đừng để tâm những chuyện này nữa. Chỉ cần không tham công phò trợ, ai đăng cơ làm Hoàng Thượng cũng không ảnh hưởng. Chàng cũng không phải hao tổn nhiều tâm tư như vậy!"
Tống Mặc nắm lấy đôi tay xinh đẹp đang đặt ở eo mình, thở dài mấy hơi rồi đồng ý: "Chúng ta mặc kệ việc này, sẽ đứng ngoài tất cả." Nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu được. Có đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vị trí bây giờ của hắn quá nhạy cảm. Nếu được đổi qua chỗ khác thì tốt rồi! Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn đột nhiên nhớ tới Khương Nghi. Tuy mới biết Khương Nghi được mấy năm, nhưng Khương Nghi cho hắn cảm giác y rất có năng lực, và cũng rất có chí tiến thủ để vào được Thần Cơ Doanh. Sau này, Khương Nghi cũng không che dấu tự hào, thậm chí là kiêu ngạo vì đã hoàn thành được mộng ước. Thật không ngờ đột nhiên lại giống như biến thành người khác, kiên quyết muốn rời khỏi Thần Cơ Doanh? Tống Mặc nghĩ nhất định phải tìm một cơ hội hỏi chuyện Khương Nghi, nhưng Triệu Chương Như sắp xuất giá, là phu quân của Đậu Chiêu, hắn hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt Triệu Tư, nên không quản thời gian hỗ trợ Triệu gia, trong lúc nhất thời chưa tìm được cơ hội. Mà hôn sự của Triệu Chương Như vì có Lục phu nhân cùng Quách thị, Đậu Chiêu hỗ trợ, cho nên cử hành vô cùng suôn sẻ. Mặc dù vậy, trong hôn lễ vẫn xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ. Mã Hữu Minh đến phủ Đô đốc Ngũ quân làm việc thì đi ngang qua ngõ Ngọc Kiều, biết biểu tỷ nhà vợ của Tống Mặc kén rể, thì không mời tự tới, tặng hai mươi lượng bạc làm quà cưới, rồi vào uống rượu mừng. Đương nhiên, cữu mẫu hào phòng chiêu đãi. Bà đặc biệt vì Mã Hữu Mình mở thêm một bàn tiệc ở phòng khách, nhờ Tống Mặc cùng đám người Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương tiếp rượu. Đang uống được một nửa thì Kỷ Vịnh tới. Hắn vẫn còn mặc quan phục thượng triều, thấy Đậu Đức Xương thì lập tức reo lên: "Chuyện lớn như vậy mà ngươi không mời ta à? Nếu không phải hôm nay ta về sớm thì không biết biểu tỷ của Thọ Cô xuất giá đó?" Đậu Đức Xương chỉ hận không thể bịt miệng Kỷ Vịnh. Đậu Chính Xương lại lo lắng liếc liếc Tống Mặc, muốn kéo Kỷ Vịnh ra ngoài. Kỷ Vịnh nhíu mày, nhìn về phía Tống Mặc đang ngồi uống rượu, khinh thường nói: "Biết ta tới mà các người còn làm như không thấy, vậy mà lại học đòi theo đạo Lão Trang? Ta nghĩ các ngươi cũng chỉ là loại nho sinh nửa vời mà thôi." Đạo Lão Trang: các tư tưởng về chủ nghĩa cá nhân, tự do, sự an nhàn, nghệ thuật của Lão Tử và Trang Tử Mã Hữu Minh mù mờ không hiểu. Thọ Cô là khuê danh của nữ tử, nhưng người này có quan hệ gì với Tống Mặc và vị Kỷ đại nhân kia? Tống Mặc cười lạnh trong lòng. Đậu Chiêu đã là thê tử của hắn, hắn có gì phải sợ! Kỷ Vịnh muốn chia cắt tình cảm của hắn và Đậu Chiêu, không có cửa đâu!. Một nhà có nữ trăm nhà hỏi, Kỷ Vịnh cũng chỉ nhìn ra những điều tốt đẹp ở Đậu Chiêu giống hắn. Mà Tống Mặc hắn không phải loại bụng dạ hẹp hòi, càng không phải loại nam nhân không tin tưởng bản thân, chỉ vì thê tử quá tốt đẹp mà thấy giận dữ nghĩ mình bị đoạt hết hào quang. "Thập Nhất cữu huynh," hắn mời Kỷ Vịnh ngồi vào chỗ, "Người tới đều là khách, Kỷ đại nhân đã có quà mừng, chúng ta cũng không thể đuổi người đi. Ta thấy, để cho hắn ngồi cùng một bàn được chứ? Vừa hay ta và Mã đại nhân muốn hoa quyền*, nhiều người tham gia càng náo nhiệt hơn." *Hoa quyền: trò chơi đố số, hai người cùng giơ ngón tay ra rồi đoán số, ai nói đúng thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai đều sai thì hoà. Kỷ Vịnh cười châm chọc. Khinh ta là văn nhân nên không biết uống rượu? Hoa quyền? Xem ta đánh bại ngươi như thế nào! Hắn gạt Đậu Chính Xương qua một bên rồi ngồi vào chỗ đối diện Tống Mặc, khẽ cười, nói: "Hoa quyền à? Ta cũng muốn chơi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]