Chương trước
Chương sau
Hoa mai trổ bông báo mùa xuân sớm.
Nhưng bây giờ mới chỉ là cuối tháng một, gió lạnh lùa qua cửa Phụ Thành phía tây kinh đô vẫn khiến người ta có hơi rét run.
Triệu Tư đứng trước trà lâu, thấy phụ nhân xa lạ búi tóc đọa mã kế thì kìm không được rưng rưng nước mắt.
Tiểu nha đầu năm đó mới đang bập bẹ học nói, vậy mà hơn chục năm trôi qua, hiện tại đã làm vợ làm mẹ người khác. Rốt cuộc ông đã đã bỏ lỡ những gì?
"Thọ Cô!" Ông run run duỗi tay đỡ Đậu Chiêu, ý bảo nàng mau đứng lên.
Đậu Chiêu đứng dậy gọi "Cữu cữu", nước mắt tí tách rơi xuống.
Kiếp trước, nàng hiểu sai tấm lòng cữu cữu. Kiếp này, cữu cữu lại giúp nàng lấy được một nửa tài sản Tây Đậu, nhờ vậy nàng mới có thể sống tiêu diêu tự tại như ngày hôm nay. Hai kiếp làm người, cữu cữu chưa bao giờ bạc đãi nàng, nhưng nàng, kiếp trước hiểu lầm, kiếp này lại vô lực tương trợ, nàng thiếu cữu cữu, thiếu rất nhiều...... Bây giờ, nàng đã có cuộc sống hạnh phúc viên mãn, lại có thể gặp lại cữu cữu, chuyện vui mừng nhất đời người cũng chỉ như vậy, nàng không nên khóc, phải cười mới đúng.
Đậu Chiêu ngẩng mặt, từ đáy lòng nở rộ nụ cười tươi sáng: "Cữu cữu, lần này người phải điều nhậm, chắc hẳn sẽ ở lại kinh đô một thời gian ạ?"
Nàng lễ phép hàn huyên, nhưng hai mắt vẫn nhòe ướt.
Triệu Tư "Ừm" một tiếng, cũng không tránh khỏi rơm rớm nước mắt: "Ta sẽ ở lại kinh đô khoảng mười ngày, chờ hôn sự của biểu tỷ con xong xuôi, chúng ta sẽ khởi hành đi Hồ Quảng......"
Ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi cháu gái ngoại duy nhất của mình, chỉ là nam nữ khác biệt, lại chia lìa lâu năm, lời đã tới trong miệng nhưng không thể nói ra, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trên đường người người qua lại tấp nập, hai cậu cháu lại đứng dưới tấm biển sơn đen mạ vàng của trà lâu im lặng nhìn nhau, thực sự có hơi kỳ lạ.
Cữu mẫu dùng khăn chấm nước mắt, bà bật cười một tiếng, đánh tan không khí trầm mặc giữa hai người.
"Xem hai cậu cháu nhà này này, lúc chưa gặp thì nhớ mong không thôi, hiện tại gặp rồi thì không biết nói gì." Bà cầm tay Đậu Chiêu, nói với cữu cữu, "Thọ Cô đã đợi chàng từ sáng sớm. Đây cũng không phải chỗ nói chuyện, phu quân của Thọ Cô đã cho chúng ta mượn tạm tòa nhà, có gì muốn nói đợi về nhà rồi nói."
Nghe thấy thế tử Anh Quốc Công cho mình mượn tòa nhà, Triệu Tư không khỏi mày nhíu. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày hai cậu cháu trùng phùng, hai mày lại dãn ra, cười cười gật đầu với thê tử rồi bước lên xe, theo xe của Đậu Chiêu trở về ngõ Ngọc Kiều.
Trên đường, Đậu Chiêu còn đang đắm chìm trong cảm xúc phức tạp khi gặp cữu cữa thì Triệu Chương Như đã nhỏ giọng hỏi: "Có phải muội rất thất vọng? Không ngờ cha tỷ lại trở thành một ông già cổ hủ khó tính." Nàng thở dài mấy hơi rồi nhàn nhã nằm dựa lên gối, chậm rãi nói. "Nhưng mà đối với tỷ cũng có chỗ tốt. Hôm nay người không nhìn ta lấy một cái, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ chỉ chú ý đến muội. Tỷ sẽ được buông tha rồi...... Mà không biết khi Tống Viêm gặp phụ thân có khinh sợ không nữa? Muội biết không, lần trước có người mai mối một tú tài cho tỷ, lúc thấy phụ thân hắn sợ đến mức lắp bắp nói không ra lời, cuối cùng bị phụ thân gạch tên......"
Đậu Chiêu một bụng tâm tư cũng bị Triệu Chương Như chọc cười.
Nàng trêu ghẹo: "Sao? Tỷ hối hận rồi à? Hiện tại tỷ đã đính hôn, cho dù cữu cữu hỏi đến mức Tống Viêm á khẩu không trả lời được, thì hai người vẫn phải thành thân rồi chung sống suốt đời thôi. Hay là tỷ lo lắng cữu cữu khiến Tống Viêm khó xử?"
Dù gì Tống Viêm cũng là người sống chung cả đời với Triệu Chương Như, làm sao nàng có thể thờ ơ bỏ mặc được.
Mặt Triệu Chương Như đỏ rực như ánh bình minh, nàng duỗi tay véo má Đậu Chiêu: "Cứ nói hươu nói vượn!"
Đậu Chiêu nghiêng đầu tránh thoát, cười đáp: "Bây giờ muội là người có mang, tỷ dám bắt nạt muội, muội sẽ đi mách cậu mợ!"
"Ngoại trừ đi mách lẻo thì muội còn biết làm gì?" Triệu Chương Như tức giận nhìn Đậu Chiêu, đôi mắt trừng lên giống như quả mơ chín mọng.
Đậu Chiêu ha hả cười, thì thầm: "Muội còn sẽ cho tỷ tỷ tiền riêng."
"Muội biến đi!" Mặt Triệu Chương Như lại đỏ ửng lên.
Hôn lễ của nàng sẽ tổ chức vào mùng hai tháng hai, mấy ngày trước Đậu Chiêu đã tặng nàng quà cưới, không ngờ lại là một tòa nhà bốn dãy ba gian cùng với một cái điền trang. Cữu mẫu cảm thấy quá quý giá, không muốn nhận. Đậu Chiêu liền nói "Chẳng lẽ người muốn tính toán rõ ràng với con?"
Cữu mẫu nghĩ nghĩ rồi hào phóng nhận lấy.
Nhưng nhân lúc Triệu Tư đang thay quần áo hỏi về tình hình mấy ngày gần đây của Đậu Chiêu, bà liền kể việc này cho trượng phu.
Triệu Tư giận tím mặt, trách: "Sao nàng có thể nhận đồ của Thọ Cô?"
Tính tình trượng phu, bà hiểu rõ nhất, nếu để hắn nghe được từ miệng người khác việc Đậu Chiêu cho nữ nhi thêm trang, chắc chắn sẽ tức chết. Chi bằng, mình sớm nói rõ ràng, hắn mới có thể nhìn rõ tâm ý Thọ Cô.
Bà không vui, đáp: "Thọ Cô là ai? Chàng cứ phải một là một, hai là hai với nó, chàng không sợ nó sẽ thất vọng sao? Chàng nghĩ đi, từ khi nào lòng dạ chàng trở nên hẹp hòi như vậy? Tòa nhà chúng ta đang ở là của phu quân Thọ Cô, có phải chàng muốn lập tức dọn ra? Bằng hữu với nhau vẫn còn dây dưa tiền bạc, chẳng lẽ Thọ Cô lại kém những bằng hữu kia? Thiếp coi nó như con gái của mình, con gái hiếu kính thiếp, một tia một sợi thiếp đều rất thích, đều rất vui vẻ. Càng đừng nói đây là nó cho tỷ tỷ nó, là nó muốn tỷ tỷ nó hãnh diện, sợ tỷ tỷ nó sau khi thành thân sẽ gặp khó khăn nên mới cho tiền riêng."

Triệu Tư im lặng.
Cữu mẫu đi ra ngoài, sai bảo bọn nha hoàn bày bữa, sau đó đứng dưới mái hiên chờ trượng phu hết giận.
Chốc lát sau, Triệu Tư mang vẻ mặt có mấy phần xấu hổ bước ra, cùng thê tử đứng sóng vai ở hành lang. Ông cố ra vẻ thản nhiên hỏi "Khi nào ăn cơm? Ta đói sắp chết rồi! Mấy ngày nay không phải ăn lương khô, thì cũng là mấy món linh tinh ở trạm dịch, vẫn chưa được một ngày no bụng đó!"
Cữu mẫu khẽ cười, bảo tiểu nha hoàn: "Đi mời tiểu thư và biểu tiểu thư đến ăn cơm."
Tiểu nha hoàn nghe lệnh đi.
Cữu mẫu vuốt lại vạt áo giúp cữu cữu, rồi xoay người vào chính đường.
Triệu Tư vội đuổi theo.
Chờ đến lúc Đậu Chiêu và Triệu Chương Như đến, hai người đã hòa hòa thuận thuận ngồi trước bàn nói chuyện, nào nhìn ra chút không khí căng thẳng vừa rồi.
Cữu cữu chân thành cảm tạ Đậu Chiêu, cũng nói: "Mẫu thân con chỉ có một mình con, ta cũng chỉ có ba tỷ muội Chương Như, trên đời này, các con là người thân nhất của nhau, về sau các con phải che trở lẫn nhau." Lại hối tiếc. "Đại tỷ con đã vốn định đi theo, nhưng đại tỷ phu tháng chín năm trước trượt kỳ thi hội, trong lòng không thoải mái nên ta để nó ở lại."
Đậu Chiêu biết, ba năm sau đại tỷ phu của nàng sẽ tham gia thi hương, thi hội, trở thành thứ cát sĩ, rồi ở Công bộ làm quan chính.
Nàng an ủi cữu cữu: "Đại tỷ phu nhất định sẽ kim bảng đề danh, cưu cữu không nên sốt ruột. Một đời người đâu thể lúc nào cũng xuôi gió êm nước, đại tỷ phu còn trẻ, bây giờ rèn luyện nhiều, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng."
Cữu cữu nghe xong thì bật cười: "Con vẫn trẻ tuổi mà đã nói chuyện như trưởng giả, lại còn biết một đời người không thể lúc nào cũng xuôi gió êm nước" trong giọng nói có phần coi thường nàng.
Đậu Chiêu liền bĩu môi.
Hiếm khi mới thấy được bộ dạng trẻ con của Đậu Chiêu, cữu mẫu và Triệu Chương Như không khỏi cười theo.
Không khí tức khắc trở nên rộn ràng, Đậu Chiêu cảm giác được quan hệ giữa mình và cữu cữu trở nên thân thiết không ít.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, tận đến lúc tiểu nha hoàn bày đũa, cả nhà mới an tĩnh.
Lại có gã sai vặt tới bẩm: "Thế tử Anh Quốc Công đến ạ"
Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.
Hôm nay Tống Mặc phải ở trong cung chứ.
Triệu Chương Như quay sang nháy mắt với Đậu Chiêu.
Cữu mẫu thì vui mừng ra mặt, nói với cữu cữu: "Có lẽ Nghiên Đường biết chàng vào kinh, đặc biệt đến bái kiến!"
Tuy thê tử luôn nói Đậu Chiêu hạnh phúc, nhưng hôn sự này là chủ ý của Đậu Thế Anh, cho nên ông vẫn không ngừng hoài nghi; lại còn có tin Tống Mặc chèn ép nhân sĩ võ lâm truyền đến doanh trại Tây Bắc, vì vậy càng sinh ra vài phần bất mãn với hắn. Hiện tại nghe nói Tống Mặc tới cửa, ông trầm tư một lát rồi bảo gã sai vặt: "Cũng không phải người ngoài, mau mời Thế tử đến chính đường dùng bữa tối cùng mọi người."
Gã sai vặt kia vốn là người của Di Chí Đường, nghe vậy thì chạy như bay, rất nhanh đã dẫn Tống Mặc vào.
Tống Mặc cung kính hành lễ với Triệu Tư.
Trong lòng Triệu Tư càng rối rắm.
Dung mạo tuấn tú, thủ đoạn ngoan độc, Thọ Cô đâu phải đối thủ của hắn!
Ông hơi gật đầu, nhưng không đợi nha hoàn dâng trà đã lập tức bảo Tống Mặc: "Ngươi theo ta vào thư phòng."
Tống Mặc kính cẩn đi theo.
Triệu Chương Như lập tức chạy đến trước mặt Đậu Chiêu: "Thôi xong rồi. Thôi xong rồi. Chắc chắn phụ thân muốn kiểm tra công khóa của Thế tử. Đại tỷ phu trước mặt phụ thân đều binh bại như núi, huống hồ là thế tử!"

Đậu Chiêu lườm nàng: "Tỷ có thể tin tưởng Thế tử một chút được không?"
Nàng không sợ cữu cữu kiểm tra học vấn của Tống Mặc, nàng chỉ sợ cữu cữu sẽ vì phụ thân mà khiến Tống Mặc chịu thiệt thòi.
Nhưng mà, vì sao cữu cữu lại trở thành như vậy?
Đậu Chiêu suy nghĩ.
Triệu Chương Như lại nói: "Tỷ tin tưởng thì có ích gì? Phải xem hắn có qua được cửa không đã!"
Nghe các nàng thì thầm, cữu mẫu liền mắng Triệu Chương Như: "Suốt ngày chỉ biết ồn ào. Phụ thân con là loại người không biết chừng mực như vậy à?"
Nhưng rốt cuộc bà vẫn nhìn về phía thư phòng, bà sợ Tống Mặc trong túi không đủ tiền, bị trượng phu làm bẽ mặt.
Hy vọng thế tử có thực lực bằng hai phần người ta khen ngợi thì mới nói được!
Triệu Chương Như nháy mắt ra hiệu với Đậu Chiêu rồi ngồi ngay ngắn, không nói gì nữa.
Nhất thời, chính đường im lặng không tiếng vang.
Đợi đến khi chung trà đã lạnh ngắt mới thấy Triệu Tư và Tống Mặc một trước một sau bước ra.
Đậu Chiêu nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cữu cữu, thở nhẹ một hơi.
Không biến hóa chính là tốt nhất.
Nàng lại liếc Tống Mặc, quả nhiên thấy được đáy mắt hắn có ý cười.
Lúc này Đậu Chiêu mới hoàn toàn yên tâm.
Cữu mẫu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết trượng phu có khúc mắc với Đậu Thế Anh, nếu trượng phu không tỏ thái độ với Tống Mặc, có thể thấy được vừa rồi trong thư phòng hai người cũng không tệ.
"Ăn cơm, ăn cơm," Bà vội cười bảo, "Có cái gì muốn nói, ăn cơm rồi
nói."
Tống Mặc tươi cười ngồi cạnh Triệu Tư, giúp Triệu Tư rót rượu.
Trên mặt Triệu Tư lại lộ ra ý cười nhè nhẹ.
Suốt bữa cơm, không khí đều rất vui vẻ đầm ấm.
Sau đó, mọi người chuyển qua tây yến tức uống trà, Triệu Tư thậm chí còn cùng Tống Mặc bình phẩm về các tướng lĩnh trong quân doanh Tây Bắc.
Lúc về nhà, Tống Mặc giả vờ lau mồ hôi, than thở: "Cữu cữu còn khó đối phó hơn phụ thân!"
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Tống Mặc đột nhiên nói: "Ta quyết định rồi, nhất định phải sinh con gái thì mới được yêu thương giống như nhạc phụ đối với nàng, còn nếu sinh con trai thì sẽ giống như cữu cữu đối với ta."
Đậu Chiêu cười chảy ra nước mắt.
Nhưng trong lòng cũng có phần chua xót.
Tống Mặc muốn làm một phụ thân tốt, lại chỉ có thể lấy phụ thân và cữu cữu làm gương.
Tống Nghi Xuân hoàn toàn giúp không được gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.