Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc khi nãy còn giậnđến phát run nhưng chỉ trong nháy mắt đã khống chế được cảm xúc bảnthân, trong lòng đủ loại cảm giác pha tạp, cảm giác cụ thể là gì thì lại không nói nên lời.Người làm nên nghiệp lớn đều có nghị lựclớn lao, chỉ có người như vậy mới không bị lạc lối giữa chốn phồn hoa,có thể đứng vững trong những lúc cô độc nhất.
Năm nay Tống Mặc mới 13 tuổi, chính làtuổi nghé con mới sinh không sợ hổ, chỉ khí ngút trời, nhìn đời bằng nửa con mắt. Nàng không chỉ khiến hắn phải đội mưa mà về, mất hết mặt mũimà giờ còn giả bộ hung hăng trào phúng hắn mọt hồi. Đổi lại là ngườithành thục, ổn trọng nào đó chỉ sợ cũng không thể chịu nổi nhưng hắn lại có thể vứt bỏ mọi vinh nhục lợi hại chỉ trong một chén trà, xem xétthời thế, nhìn thẳng vào sự việc một lần nữa.
Một người đáng sợ như vậy, sau khi mình và hắn trở mặt thành thù rồi, mình còn có thể toàn thân trốn thoát sao?
Hành tung của đứa bé này chính là sự uy hiếp dịu dàng với Tống Mặc.
Tống Mặc động sát khí với bọn họ cũng là vì để cam đoan hành tung của đứa bé này sẽ không bị lộ ra ngoài.
Nếu nàng nói toạc thân phận của bọn họ thì Tống Mặc còn gì để cố kỵ nữa đây?
Cá chết lưới rách, nhìn tâm tính của đám người Đoạn Công Nghĩa, bọn họ có mấy phần thắng đây?
Huống chi trong kiếp trước, dù Định Quốccông bị xét nhà chém đầu, thu hồi tước vị nhưng phủ Anh Quốc công lạivẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040588/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.