Đậu Chiêu mỉm cười, sự tự tin toát ra từ đầu mày khóe mắt khiến nàng như tỏa ánh hào quang chói lọi.“Lúc ta đọc sách, cảm thấy các vị Hoàngthượng sợ nhất là đại tướng quân nắm binh quyền quá lớn.” Nàng thảnnhiên nói, “Định Quốc công bị buộc tội cắt xén quân lương, nói dối côngtrang, nuôi giặc làm phản, tội danh này hẳn là rất nặng đúng không?”
Cái này, người đọc sách sử đều biết?
Nghiêm Triều Khanh cười nói: “Thật sự là có chút phiền toái.” Ngữ khí qua loa.
Đậu Chiêu như không cảm nhận được, chậmrãi nói: “Người tầm thường bị oan uổng đều khóc lóc kể khổ với thanhthiên đại lão gia, nói sự thật, tìm chứng cứ hoặc vội vã tìm hàng xómtới làm chứng cho mình.”
Nghiêm Triều Khanh sửng sốt nhìn qua Tống Mặc.
Liền thấy Tống Mặc vốn đang vuốt ve nắpchung trà đột nhiên khựng lại, mà giọng nói réo rắt của Đậu Chiêu vẫntiếp tục vang lên bên tai: “Nếu là quan lại có khả năng phán đoán sángsuốt thì sẽ nhanh chóng điều tra ra manh mối, nếu quan lại hồ đồ thì chỉ sợ ăn đòn rồi vẫn phải chịu tủi nhục. Huống chi Hoàng thượng cũng không phải là quan tòa xét xử!”
Hai người không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
“Thiên tử có anh minh thì cũng có tâm tưcủa riêng mình.” Đậu Chiêu thản nhiên nói. “Nếu nói ngươi trung quân áiquốc thì ngươi chính là trung quân ái quốc, nói ngươi rắp tâm hại ngườithì ngươi chính là kẻ rắp tâm hại người.”
Lời này…
Nghiêm Triều Khanh không khỏi lấy ống tay áo lau lau trán.
Tống Mặc lại lặng lẽ ngồi thẳng người dậy, nhìn ánh mắt Đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040589/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.