Trần Khúc Thủy thấy Nghiêm Triều Khanh đi đến thì lòng rất thất vọng. Nhưng ông vẫn cố nén, mỉm cười thật hữuhảo, cung kính hành lễ với Nghiêm Triều Khanh.
Nghiêm Triều Khanh nho nhã hoàn lễ.
Hai người chia chủ khách rồi ngồi xuống.
Một nam tử dáng người nhỏ gầy nhẹ nhàng châm trà cho bọn họ.
Trần Khúc Thủy thấy nam tử này tuy trôngrất bình thường nhưng giơ tay nhấc chân đều rất trầm ổn, hào phóng,không khỏi nhìn thêm mấy lần rồi mới mỉm cười hàn huyên với Nghiêm Triều Khanh: “Không biết Nghiêm tiên sinh có còn nhớ lão hủ không? Tại hạ họTrần, tên Ba, tự Khúc Thủy, từng được nhận ơn nghĩa của Định Quốc côngmà giữ được mạng hèn này. Giờ tuổi già nên phó thác vào quý phủ của Thất lão gia Đậu thị Bắc Lâu làm một tiên sinh phòng thu chi. Không ngờ Thực Định lại gặp trận mưa lớn, thất lão gia nhà chúng tôi ở kinh thành,thái phu nhân trong nhà lo lắng đến hoa màu ở điền trang, tiểu thư nhàtôi hiếu thảo, không muốn thái phu nhân ra ngoài vào lúc mưa to gió lớn, khuyên can mãi thì mới thuyết phục được thái phu nhân để tiểu thư đếnđiền trang thay thái phu nhân. Thái phu nhân thấy tôi lớn tuổi nhất nênquyết định để tôi theo tiểu thư đến đây, có chuyện gì cũng có người saibảo. Không ngờ lại gặp Nghiêm tiên sinh ở đây. Lúc ấy thực sự tôi đã rất hoảng hốt. Nghĩ mình đã khốn khó đến bước này, sao còn mặt mũi nào gặplại cố nhân? Nhưng nghĩ đến năm đó Định quốc công với tôi ân trọng nhưnúi, tôi vẫn không thể báo đáo lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040586/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.