Hà Dục sửa sang lại áo lụa màu bạc thêu lá trúc rồi mới xuống xe ngựa.Ngẩng đầu nhìn biển gỗ đen sơn son thiếpvàng ba chữ “Túy Tiên lâu”, góc phải có một con dấu nho nhỏ khắc bốn chữ Lệ “Thanh Khê Lão Nhân”, đó là biệt hiệu của nguyên viện trưởng việnHàn Lâm – học sĩ Lâm Quan Lan.
Hộ vệ tùy tùng đi tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Công tử, có cần tiểu nhân đi theo…”
“Không cần.” Không đợi hộ vệ nói xong, Hà Dục đã cắt lời hắn, “Kỷ Kiến Minh không phải là người như vậy. Nếu hắnmuốn hại ta thì thiếu gì cách, không cần phải hẹn đến tửu lâu làm gì.”
“Vâng!” Hộ vệ đáp lời rồi lui ra, cùng mấy người còn lại đánh xe ngựa ra bãi của tửu lâu.
Hà Dục dẫn tùy tùng thân cận vào Túy Tiên Lâu.
Tùy tùng của Kỷ Vịnh là Tử Thượng đang ởtrong đại sảnh chờ Hà Dục, thấy hắn đi vào thì tiến lên cười hành lễ,mời hắn lên lầu ba: “Thiếu gia nhà tôi đang ở Thương Hải các chờ Hà công tử.”
Thương Hải các là nhã phòng bậc nhất TúyTiên lâu, chiếm toàn bộ lầu 3 Túy Tiên Lâu, muốn ăn cơm ở đó, không có2,3 trăm lạng bạc thì đừng mở miệng nói chuyện, mà còn phải hẹn trướcnữa cơ.
Hà Dục cười khẽ.
Kỷ Kiến Minh này phô trương như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Có người tiến đến chào hỏi Hà Dục.
Hắn cũng là khách quen ở đây.
Hà Dục bất an chào hỏi lại, nghĩ đến ánh mắt Kỷ Vịnh nhìn Đậu Chiêu lúc viết câu đối xuân ngày đó.
Sáng bừng rực rỡ như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040579/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.