Kỷ Vịnh nhìn xe ngựa đang dần đi xa khuất, sắc mặt âm trầm.Tử Thượng thì thấy bồn chồn.
Công tử lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị người coi nhẹ như thế, cũng chẳng biết sẽ dùng cách gì để xử vị Trầntiên sinh này đây?
Nhưng mà, vị Trần tiên sinh này hình như là người của Đậu gia Tứ tiểu thư.
Đậu gia tứ tiểu thư cũng rất lợi hại, giả câm giả điếc đánh cho Bàng Côn Bạch thừa sống thiếu chết, Bàng giakhông thể kêu đau không nói mà cuối cùng còn phải trả cho Đậu gia Tứtiểu thư 2 vạn lạng bạc. Nếu nàng biết công tử dám xử lý người của mìnhthì chẳng biết có tìm công tử tính sổ không?
Tuy cá tính công tử mạnh mẽ nhưng mỗi lần gặp Đậu gia Tứ tiểu thư lại như lửa gặp nước vậy, dù lửa nhà ngươi cómạnh cỡ nào nhưng chỉ hai ba câu của nàng thôi cũng đủ dội cho công tửlạnh toát người, làm cho nửa ngày sau công tử cũng không thể bình tĩnhnổi.
Nếu Đậu gia tứ tiểu thư và công tử có tranh chấp thì liệu có vạ lây sang kẻ tép riu như hắn không đây?
Tử Thượng đang đau khổ suy tính thì có một người ăn mặc như quản gia vội vàng chạy ra khỏi cửa ngách.
Hắn hành lễ với Kỷ Vịnh: “Kỷ cử nhân, Hầu gia nhà tôi mời ngài vào đại sảnh uống trà.”
Kỷ Vịnh kiêu căng gật gật đầu, chắp tay sau lưng, đi vào cổng lớn phủ Tế Ninh hầu.
Quản gia kia sửng sốt, vội vàng đi theo, bước lên trước dẫn đường.
Đại sảnh Ngụy gia chìm trong màu xanhmướt của lá, ngoài cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040578/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.