Ngoài việc giám thị hành động của Dư Tử Thanh, còn có một người cần chú ý là Thường Lễ Minh.
Thêm một vấn đề lớn nữa, mục đích của thực nghiệm là gì.
Nhiếp Cửu tắm rửa xong đi ra, lại ngồi bên giường tra tư liệu.
Tần Bạch cầm lấy khăn giúp hắn lau đầu, cảm thán: “Đội trưởng, đã hai ngày không thấy anh ngủ nha, quá lợi hại.”
Nhiếp Cửu cười cười: “Mấy ngày nay làm phiền cậu.”
“Không phiền, dù sao anh đã trả phí.” Tần Bạch đặt khăn mặt một bên, chui vào chăn, “Kỳ thật có vấn đề gì anh cứ hỏi tôi, không thu phí.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, cái người này luôn đem tiền đặt bên miệng, nhưng chưa bao giờ thấy cậu thật sự thu. Nhiếp Cửu nghĩ nghĩ, hỏi: “Chuyện thôi miên trong các vụ án này, nếu là thực nghiệm, vậy cậu thử nói xem hung thủ đang thực nghiệm cái gì?”
Tần Bạch ách xì một cái, nói: “Anh đã nói rồi mà, hung thủ thực hưng phấn, nhưng không tự tin. Cho nên hắn muốn chứng minh, hắn thôi miên thành công.”
Nhiếp Cửu còn muốn hỏi, quay đầu đã thấy Tần Bạch ngủ.
Ấn ấn mi tâm, mấy ngày nay vội vàng nghiên cứu tư liệu về thôi miên, có rất ít thời gian nghỉ ngơi. Nhìn thấy Tần Bạch ngủ ngon, cũng cảm giác khá mệt mỏi.
Nhẹ nhàng dịch người đang ngủ sang bên cạnh, nằm xuống.
Tần Bạch không thoải mái giật giật, chui đầu vào lòng Nhiếp Cửu, cọ cọ vài cái, rốt cục tìm được vị trí thoải mái.
Nhiếp Cửu nhíu mày, giường đơn chết tiệt.
Vươn tay kéo chăn phủ lấy hai người, thế này mới nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/26346/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.