Dư Tử Thanh nhận được thông báo, cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại có vẻ bình tĩnh.
Trong phòng thẩm vấn.
Dư Tử Thanh bắt chéo chân, bình thản ung dung nói: “Thế nào, Nhiếp cảnh quan tìm tôi có chuyện gì?”
Nhiếp Cửu không có ấn tượng tốt với Dư Tử Thanh, cuộc đời hắn ghét nhất hai loại người, một loại là quá thâm hiểm, một loại là tự cho là đúng. Hiển nhiên Dư Tử Thanh thuộc loại thứ hai.
Giống Tần Bạch có vẻ ham lợi, tự cho là thông minh, hắn lại thực thích.
Nhiếp Cửu mở máy theo dõi, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Dư tiểu thư là chủ biển của Bạo tuần san, hẳn chuyện ngôi sao bị tấn công đều biết?”
Có vẻ Dư Tử Thanh đã đoán được hắn sẽ hỏi vấn để này, vươn người tới gần bàn, nheo mắt nói: “Tôi biết Nhiếp cảnh quan muốn hỏi gì, chi bằng để tôi tự nói.”
Nhiếp Cửu lạnh lùng liếc cô ta một cái, “Ngồi nghiêm túc, tự mình nói.”
Dư Tử Thanh không sợ hãi: “Tôi chỉ có thể nói, mọi chuyện đều là trùng hợp.”
“Trước khi Thạch Hạo bị thương, Bạo tuần san đã in ấn về sự kiện đứt cáp của Thạch Hạo, cô giải thích thế nào?”
Dư Tử Thanh mỉm cười: “Tôi chỉ in ấn, nếu hắn không bị thương, đó là gây chuyện giật gân, nếu hắn thật sự bị thương, vậy xem như tôi đoán đúng, hoặc là tôi nằm mơ thấy.”
Dư Tử Thanh lại nói: “Huống hồ, tôi có chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường, sir, in ấn sách báo không phạm pháp chứ?”
Nhiếp Cửu gật đầu, cười nói: “Không, vậy tư liệu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/26347/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.