Tần Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, kéo dép lê tới gõ cửa phòng Tần Niệm: “Tiểu Niệm, rời giường, trời đã sáng!” Nói xong lại mơ mơ màng màng đi vào bếp mở tủ lạnh, trong lòng nghĩ đến hai chén cháo mua ngày hôm qua.
Vừa mở ra lại rỗng tuếch, ngây ngẩn một hồi, trừng lớn mắt: “Cháo của tôi đâu, còn thiếu hai trái dưa chuột!”
Đang nói, bỗng nhiên nghe thanh âm chìa khóa tra vào ổ, chỉ thấy Nhiếp Cửu mang túi thức ăn vào, chuẩn bị đổi giày.
Nhiếp Cửu thấy cậu nổi giận đùng đùng nhìn mình, mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Nửa đêm hôm qua đói bụng, ăn đồ trong tủ lạnh rồi, cái kia…… Vừa rồi đi siêu thị mua một chút, để tôi làm điểm tâm.”
Lúc này tâm tình của Tần Bạch mới tốt lên, sâu kín nhìn hắn.
Nhiếp Cửu tiếp tục nói: “Chìa khóa lấy trong túi cậu, đêm qua làm phiền cậu.”
Tần Bạch bĩu môi: “Không cần giải thích rõ như vậy, giao tiền lương ra đây.”
Nhiếp Cửu đem đồ vào phòng bếp, hỏi: “Tôi chỉ biết làm bữa sáng kiểu Tây, trứng gà tráng và bánh nướng được không?”
“Anh còn biết làm gì nữa?”
“Thịt bò bít tết, nhưng không thích hợp ăn sáng.” Nhiếp Cửu soạn đồ trong túi ra, “Lần sau làm cho cậu ăn.”
Tần Bạch về phòng thay quần áo, Nhiếp Cửu bưng bữa sáng lên bàn, thuận tiện chuẩn bị thức ăn cho ba chú chó nhỏ, chờ một nhà năm miệng ăn kia.
Đợi một lát cũng không thấy người đi ra, Nhiếp Cửu liền vào phòng Tần Bạch.
Trong phòng mở nhạc, Tần Bạch đang thay quần áo cho ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/26345/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.