Kỷ Tử Hạo sau khi được Tiểu Bích thông báo, liều mạng chạy như bay trở về ──
Trong phòng một đống hỗn độn.
Tất cả đồ vật đều bị đập đến nát bấy, ngay cả TV màn hình phẳng năm mươi inch trên tường cũng nằm trên mặt đất.
Nhưng thiếu niên một chút cũng không để ý.
Chỉ cần cậu bình an vô sự, toàn bộ căn nhà hủy đi cũng được.
“Cậu? Cậu ở nơi nào?” Sợ nam nhân giận dữ làm ra điều gì thương tổn chính mình, lòng Kỷ Tử Hạo nóng như lửa đốt, tìm kiếm mọi ngõ ngách.
Tìm từng căn phòng cả trên lầu lẫn dưới lầu, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cậu mình.
Y đi nơi nào rồi? Tiểu Bích rõ ràng bảo sau khi cậu về đến nhà thì không ra lại cửa a, làm sao mình không nghĩ tới? Nhất định là ở nơi đó!
Xông ra từ cửa sau, thiếu niên đi ngay vào nhà kính, liền thấy nam nhân đưa lưng về mình, không nhúc nhích mà chăm chú nhìn vào một gốc cây cao to kỳ lạ.
“Cậu.” Thật cẩn thận tiếp cận nam nhân, Kỷ Tử Hạo nhẹ giọng gọi.
“Không được lại đây!”
Tiếng tê rống nghẹn ngào làm thiếu niên dừng bước.
“Cậu, cậu hãy nghe cháu nói.” Kỷ Tử Hạo chậm rãi giải thích từng chữ một, “Hôn ước với Tiểu Bích đều là do mama tự ý quyết định, cháu vốn không muốn.”
“Bây còn muốn gạt cậu! Với tính cách của bây, nếu như không phải bây nguyện ý, ai dám ép? Nếu như trong lòng bây không có gì mờ ám, vì sao bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-tinh-nhu-hoa/3016817/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.