🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Kiêu Long gần đây phi thường phiền não.

Lẽ ra, thiếu niên đã xuất viện ba ngày, cũng hồi phục mạnh khỏe rồi, y hẳn là có thể buông tảng đá lớn trong lòng.

Nhưng sai.

Phi thường sai.

Vết thương trên đầu thiếu niên tuy rằng khép lại rồi, thế nhưng trên thân thể lại sản sinh một biến hóa kỳ quái ──

Tính lãnh cảm.

Vốn sắc ma đó mỗi đêm đều phải đem y lăn qua lăn lại đến chết khiếp, tuy nhiên bây giờ giống như một thầy tu, sờ cũng chả sờ một chút.

Ví như đêm nay ──

“Hạo Hạo, đừng xem đá banh nữa, đi ngủ sớm một chút.” Giang Kiêu Long bò lên trên giường, giật lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay thiếu niên.

“Được rồi, dù sao đội bóng ngày hôm nay cũng là đội cháu không muốn xem.” Kỷ Tử Hạo buồn chán nằm xuống.

Giang Kiêu Long tắt TV, tắt đèn, cũng nằm xuống bên cạnh thiếu niên.

Nhưng qua một hồi lâu, chính là thiếu niên vẫn không có động tĩnh.

Giang Kiêu Long không khỏi buồn bực xoay người, “Hạo Hạo.”

“Ân, chuyện gì a? Cậu.” Kỷ Tử Hạo buồn ngủ hỏi.

“Bây đã quên làm một việc trước khi đi ngủ đó.” Giang Kiêu Long nhắc nhở hắn.

“A? Việc làm nào trước khi ngủ?”

“Đúng vậy, trước kia bây đều có, đều có tặng cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon.” Giang Kiêu Long mặt mày luôn thô lỗ bỗng hiện lên một mảng đỏ ửng.

“A? Có chuyện này sao? Sao cháu lại không nhớ rõ?”

“Không nhớ rõ? Trời ạ, lẽ nào đầu Hạo Hạo bị đánh đến mất trí nhớ?” Giang Kiêu Long lo lắng ngồi dậy, bật đèn lên. “Hạo Hạo, bây có cảm thấy là lạ ở đâu không?”

“Ân, nhờ cậu nhắc cháu mới nhớ, thỉnh thoảng trái lại cháu cảm thấy được đầu hơi váng vất, trong đầu lại hiện lên một ít đoạn ngắn, nhưng mà một chút liền tan biến.” Kỷ Tử Hạo đau đầu nhu nhu huyệt thái dương.

Giang Kiêu Long nghe vậy như bị rớt xuống hầm băng, trong lòng lạnh ngắt!

Lẽ nào thiếu niên đã mất đi ký ức yêu thương mình? Chỉ là coi mình như cậu ruột mà thôi?

Không, không có khả năng! Điều đó không có khả năng!

“Hạo Hạo! Bây cẩn thận nghĩ lại lần nữa chuyện chúng ta đã từng làm trong phòng này.”

“Chúng ta đã làm cái chuyện gì đặc biệt sao? Sao cháu thế nào cũng không nhớ ra?” Kỷ Tử Hạo khó hiểu nghiêng đầu.

“Bây ──” Giang kiêu long thở hổn hển hận không thể đập đầu thiếu niên cho hắn tỉnh lại, nhưng ngẫm lại tất cả đều là kết quả do mình lỗ mãng làm ra, y liền tự ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Hít vào một hơi thật sâu, nam nhân quyết tâm đi đến kết luận, “Yên tâm, cậu nhất định sẽ làm bây nhớ lại!”

Cuộc khởi nghĩa tìm lại kí ức, bắt đầu!

Kỷ Tử Hạo sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có một bóng người.

Kỳ quái, cậu luôn luôn ưa nằm nướng, thế nhưng ngày hôm nay lại dậy sớm hơn mình?

Chẳng lẽ ngày hôm qua mình nói làm trái tim y tổn thương? Cái chiêu giả bộ mất trí nhớ này có thể hay không biến tốt thành xấu?

Ngay lúc lòng thiếu niên tràn đầy bất an, cửa phòng bị mở ra.

Nam nhân bưng mâm cơm đứng ở cửa ăn mặc khiến Kỷ Tử Hạo dòm mà choáng váng ngay tại chỗ.

Giang Kiêu Long ăn mặc trang phục hầu gái trước đây bị thiếu niên ép buộc mặc, bước chân vững vàng tiến đến.

Tuy rằng ánh mắt thiếu niên làm y có hơi xấu hổ, thế nhưng để cho bảo bối mà y âu yếm khôi phục ký ức sớm một chút, Giang Kiêu Long nào có sá gì.

“Chủ nhân sớm.” Nhìn nam nhân với cặp đùi làm kẻ khác thèm nhỏ dãi ba thước, Kỷ Tử Hạo không ngừng âm thầm nuốt nước miếng, mặt mày giả vờ tỉnh ruồi, “Cậu, quần áo này là…”

“Hạo Hạo, thấy cậu mặc như vầy, bây nghĩ ra gì không?” Giang Kiêu Long buông mâm cơm, ngồi xuống kế bên thiếu niên.

“Dường như nhớ ra một chút.” Kỷ Tử Hạo cố ý thả mồi.

Giang Kiêu Long nghe vậy quả thực mừng rỡ như điên. Thật tốt quá, mình chỉ biết làm thế này sẽ hữu dụng mà.

“Hạo Hạo, bây ráng ngẫm lại lần nữa, ngày đó cậu ăn mặc như thế, bây đối với cậu…” Giang Kiêu Long nghĩ đến hành vi dâm loạn ngày đó của hai người, mặt không khỏi đỏ đến mức nói không nên lời.

“Cháu đối với cậu? Cháu làm gì cậu à?” Kỷ Tử Hạo dùng ánh mắt “ngây thơ” nhìn y.

Đem tay thiếu niên đặt ở trước ngực mình, Giang Kiêu Long nhỏ giọng nói, “Bây đem tay luồn vào trong áo cậu, đùa bỡn cậu đó.”

“Cái gì của cậu?”

Giang Kiêu Long cắn răng, nói tiếp, “đùa bỡn đầu vú cậu.”

Kỷ Tử Hạo nghe vậy thiếu chút nữa phun ra máu mũi, hắn chà xát mũi, nói bằng giọng tự trách, “Chết tiệt! Làm sao cháu một chút cũng không nhớ rõ? Thế này đi, cậu giúp cháu hồi tưởng một lần, nói không chừng cháu sẽ nhớ lại.”

“Như vậy thực sự có thể nhớ lại?”

“Cháu cho rằng như vậy, nếu như cậu không muốn…”

“Không, không, cậu đồng ý!” Giang Kiêu Long lo lắng liều mạng gật đầu.

“Hảo, cháu đây sẽ nghe theo cậu sắp xếp.” Thiếu niên cười tà.

Vậy nên Kỷ Tử Hạo hưởng thụ nhìn nam nhân tự động quỳ trên mặt đất, móc ra tính khí hắn, chậm rãi xoa bóp.

“Thật thoải mái.” Thiếu niên phát sinh rên rỉ sảng khoái. “Thế nhưng cháu thế nào cũng không tự nghĩ ra được? Cậu, cậu lúc đó có đúng hay không còn làm cái gì?”

Thiếu niên được nước làm tới.

Khuôn mặt Giang Kiêu Long bùng cháy lẹ luôn. “Ừ còn có.”

“Vậy mau làm a.”

“Được mà, làm ngay đây.” Bằng ký ức lần trước, nam nhân vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lên quy đầu trướng căng của thiếu niên, lại dùng đầu lưỡi trêu đùa lỗ nhỏ trên đỉnh.

Kỷ Tử Hạo nắm đầu nam nhân, đem tính khí đen thui cắm vào trong miệng ông cậu âu yếm.

Trong miệng bỗng chốc nhồi vào côn thịt thật lớn của thiếu niên, Giang Kiêu Long thiếu chút nữa nghẹt thở.

Nhưng một lòng thầm nghĩ làm cho thiếu niên nhanh hơn một chút nhớ lại tình yêu dành cho mình, Giang đại đường chủ uy chấn giang hồ của chúng ta tự mình cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất khẩu giao cho thiếu niên.

“Thì ra cậu thích ăn côn thịt nam nhân như thế a.” Xem cậu ăn đến ngon lành như vậy, Kỷ Tử Hạo cố ý nhục nhã y.

Đem côn thịt thiếu niên rời khỏi miệng mình, Giang Kiêu Long ngẩng đầu nhìn hắn, nói rành rọt từng chữ một, “Đổi lại là người khác, có giết chết cậu cũng không thèm làm, nhưng bởi vì là cưng, bởi vì là Hạo Hạo, cậu cam tâm tình nguyện.”

Cách nói của nam nhân khiến Kỷ Tử Hạo kích động như điên, y chang dã thú đè nam nhân ngã gục trên mặt đất.

Xốc lên chiếc váy khả ái mê người, ngay lúc thiếu niên phát hiện nam nhân cả quần lót cũng không có mặc thì, càng kích động đến thiếu chút nữa bắn tinh tại chỗ.

“Tỉnh ngộ đi, cậu dâm đãng à, ngày hôm nay cháu tuyệt đối không buông tha cậu!”

Giang Kiêu Long bị thiếu niên quỳ gối thô bạo đè lên, hôn hít cuồng nhiệt tựa như hạt mưa rơi vào hạ thân trần truồng của mình.

Tính khí cương cứng, âm nang trướng căng cùng cái mông tròn vểnh cao đều bị liếm tiệt, cuối cùng ngay cả cúc huyệt ẩn sâu trong khe mông cũng bị liếm đến sạch sẽ.

Giang Kiêu Long khóc lóc giãy dụa cái mông. Thiếu niên đối với y mà nói là trân quí thực sự, làm sao có thể để hắn liếm láp địa phương dơ bẩn như vậy.

Kỷ Tử Hạo vừa nói năng hạ lưu tới cực điểm, vừa cố sức banh cái mông mê người của nam nhân, đem đầu lưỡi thọc vào thật sâu.

Cảm giác đầu lưỡi thiếu niên giống như muốn liếm đến nội tạng mình, vui vẻ kinh khủng làm nam nhân hai tay cào cấu lung tung trên sàn nhà, sợ hãi kêu to.

Trong miệng nói không nên, thế nhưng cái mông dường như tự có ý chí, mỗi khi thiếu niên dùng đầu lưỡi quấy nhiễu, thịt huyệt dâm đãng liền kịch liệt hé ra co lại, gắt gao hút lấy đầu lưỡi thiếu niên.

Nam nhân càng khóc lóc cầu xin tha thứ, Kỷ Tử Hạo càng trở nên xấu xa mà liếm vào càng sâu.

Cuối cùng vào lúc điểm trí mạng trong cơ thể đột nhiên bị thiếu niên tìm được, Giang Kiêu Long cũng chịu không nổi vui vẻ làm cho phát điên, cái mông co rút một trận kịch liệt, kêu to bắn tinh luôn. Một cỗ rồi một cỗ tinh dịch màu trắng tanh đặc phun tung toé tại sàn nhà đen bóng, hiện ra dâm loạn không gì sánh được.

Thiếu niên đã đạt được ước nguyện liếm cho ông cậu mình bắn tinh cũng nhịn không được dục hoả đầy ngập, đem nam nhân trở mình lại, nắm lấy cặp đùi tráng kiện đặt lên vai, cự bổng cứng rắn như thiết để ở cúc huyệt còn đang kịch liệt co rút lại, mạnh mẽ cắm vào.

Nam nhân từ trong cao trào quay về còn chưa có kịp hoàn hồn bị chơi đến thất thanh kêu to, thiếu chút nữa ngất đi. Côn thịt bị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đang cố sức há to nhằm cắn chặt, thiếu niên phát sinh thở dốc hưng phấn, vuốt đi mồ hôi rơi như mưa ra sức cắm rút, hận không thể đem bảo bối âu yếm làm cho chết tươi ở trong lòng mình.

Giang Kiêu Long bị thiếu niên dốc lòng làm mãnh liệt đến chết đi sống lại, y điên cuồng rơi vào trạng thái vô thức, không thể che dấu khóc lóc nói ra khát cầu trong lòng. “Ô, Hạo Hạo, van cầu cưng nhanh lên một chút nhớ lại đi, cậu rất yêu cưng, cậu không thể không có cưng a.”

Dùng hết tâm trí, chính là để nghe được lời yêu thương không hề níu giữ của nam nhân, Kỷ Tử Hạo kích động mãnh liệt trước tâm can bảo bối, gào lớn bên tai y, “Cháu cũng yêu cậu, vĩnh viễn cháu chỉ yêu một mình cậu!”

Chỉ là nghe được thiếu niên nói, Giang Kiêu Long liền nhịn không được mà bắn.

Kỷ Tử Hạo nguyên bản luôn nín nhịn khổ cực, hôm nay bị tràng bích nam nhân kịch liệt co rút gắt gao bao lấy, lập tức kêu to xuất ra, bắn tinh đầy mặt y.

Cậu với khuôn mặt ngăm đen thô lỗ dính đầy tinh dịch màu trắng, dâm đãng đến mức phát cuồng, Kỷ Tử Hạo đem nam nhân cả người mềm nhũn ôm vào lòng, hạ lưu đem tinh dịch trên mặt đưa vào miệng y.

“Ăn ngon không? Lần trước ở gian phòng thay đồ của công ty bách hoá, cậu chính là ăn đến kinh khủng ha.”

“Cậu mới không có, đó là bị bây ép buộc, cậu ── chờ một chút, ” Giang Kiêu Long đột nhiên cảm thấy không đúng, “Bây nhớ lại hết rồi?”

“A?” Kỷ Tử Hạo ngây cả người, “Nga, đúng! Đúng! Tất cả cháu đều nhớ ra rồi!”

Thấy biểu tình thiếu niên khác thường, Giang Kiêu Long đột nhiên óc chợt lóe sáng ──

“Vương bát đản!” Giang Kiêu Long bắt lấy áo thiếu niên, tàn bạo trừng mắt với hắn, “Thành thật mà nói cho ông! Căn bản mày là cố ý giả bộ mất trí nhớ đúng hay không?”

“Không có a, thực sự cháu cái gì cũng không nhớ rõ mà.” Kỷ Tử Hạo bắt đầu giả ngu.

“Còn dám nói càn! Kỷ Tử Hạo, mày chết chắc rồi.”

“Cậu!” Thiếu niên đột nhiên kêu to một tiếng khiến Giang Kiêu Long đang giơ cao hai tay đồng thời đứng hình giữa không trung. “Bây, bây muốn làm gì?”

“Muốn làm gì ư? Hừ hừ.” Kỷ Tử Hạo đột nhiên lạnh lùng cười, “Cậu còn không biết xấu hổ so đo với cháu, cậu nhỉ? Ngày đó cậu có đúng hay không đi đến khách sạn xem mắt hả?”

“A? Bây thế nào lại biết?” Giang Kiêu Long nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Hừ, Tiểu Bích nói cho cháu biết đấy. Nói a, cậu dự định ăn nói với cháu ra sao?”

Đối mặt cháu trai có thái độ gây sự, Giang Kiêu Long cũng phát hỏa! “Ăn nói cái gì nào? Cậu là bị chị cả lừa đi xem mắt đó, trước đó căn bản không biết. Bây thì sao? Chính bây có hôn ước cùng Tiểu Bích, bây dự định giải quyết thế nào?”

“Này thôi…” Kỷ Tử Hạo cố ý giả bộ biểu tình khó xử.

“Kỷ Tử Hạo!” Giang Kiêu Long chăm chú nhìn thẳng hắn, “Ông cảnh cáo mày, mày thế nhưng đã cưỡng gian ông, cuối cùng sẽ phải chịu trách nhiệm cho ông! Bằng không bản đường chủ để mày hiểu biết được lợi hại của Vân Dật Hội chúng ta!”

“Dạ dạ, Giang đại đường chủ của ta lợi hại nhất ạ, chụt!” Kỷ Tử Hạo yêu thương hôn một cái trên miệng hắn, “Yên tâm đi, cháu đã có cậu, thế nào còn có thể cùng cô gái khác kết hôn đây? Cháu đã nghĩ ra cách dễ dàng khiến người lớn chủ động huỷ bỏ hôn ước rồi, hắc hắc…”

Thấy thiếu niên cười gian, Giang Kiêu Long hiếu kỳ hỏi, “Biện pháp gì a?”

“Cho Tiểu Bích gạo nấu thành cơm a.”

“Cơm cái đầu mày ấy! Mày mà dám đi nấu sau lưng ông, ông liền thiến mày!” Giang Kiêu Long thở phì phì mà nói.

“Ai nha, cậu, cậu đừng vội, không phải là cháu đi nấu. Tiểu Bích ở quê nhà có thích một người, hai người bọn họ cùng nhau nấu cơm, khẳng định sẽ nấu đến dục tiên dục tử, sướng méo mó luôn.”

“Thằng nhóc nhà ngươi như thế nào nói chuyện hạ lưu vậy a?” Giang Kiêu Long xấu hổ mắng. “Hơn nữa nếu Tiểu Bích đi rồi, sau đó còn có thể có người thứ hai, người thứ ba, bây thân là con trai độc nhất của Kỷ gia, chị cả tuyệt đối vẫn giúp bây tìm tòi đối tượng.”

“Phiền não cái gì? Kêu hai ông bà già cùng gạo nấu thành cơm lần nữa là được rồi. Chỉ cần anh chị sinh thêm một người, cháu sẽ không là con trai độc nhất nữa. Nhưng thật ra cậu cũng là con trai độc nhất của Giang gia đó…”

“Đúng vậy.” Bà già đã đi chầu trời rồi, chính là muốn kêu chị ấy sinh thêm một thằng cu cũng không còn kịp rồi. Giang Kiêu Long buồn bực vò vò đầu.

“Hi, về vụ ấy cháu đã sớm nghĩ ra rồi, cậu yên tâm, cháu sẽ kêu bệnh viện làm giấy tờ chứng minh bệnh bất lực cho ông ngoại với bọn họ xem, như vậy liền không ai dám ép cậu kết hôn nữa rồi.”

“Bệnh bất lực?” Giang Kiêu Long tức đến thiếu chút nữa đầu bốc hơi. “Ông mặc kệ!”

Muốn hắn đường đường là Giang đại đường chủ dũng mãnh vô song bị cho rằng bị bất lực, hắn chết cũng không muốn!

Nội tưởng tượng đến ánh mắt thương hại của bốn bà chị trong lúc đó, hắn cũng mau phát khùng rồi!

“Không muốn cũng phải làm, việc này không phải do cậu! Hay là cậu căn bản không muốn từ chối xem mắt?”

Thấy khóe miệng thiếu niên cười nhạt, Giang Kiêu Long lập tức rùng mình một cái, “Bây không được mắng oan cậu.”

“Có oan ức hay không, chờ cháu hảo hảo thẩm vấn cái miệng nhỏ nhắn đang há to phía dưới rồi sẽ biết.”

Giang đại đường chủ đáng thương lại lần thứ hai bị chịu khổ áp đảo.

Mặc kệ thời gian tới có trở ngại đến đâu đi chăng nữa, hai người vốn đồng sinh cộng tử đã lâu đều biết, bọn họ đồng thời cùng nếm thứ “cữu” tình cực nóng như lửa, vĩnh viễn sẽ không chia lìa.

Chính văn hoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.