Chương trước
Chương sau
Từng đạo ánh sáng trắng thần thánh chói lọi chiếu khắp ngôi miếu đổ nát, đoá đoá bạch liên hoa nở rộ vây quanh nam nhân không thể nào thoát ra.
“Lâm Cửu…”
Hoàng Phủ Thiên Niên vội vã bước vào miếu, nhìn thấy bạch liên trận vây quanh Lâm Cửu lập tức nhíu mày, chuyện gì đây? Vì sao trận pháp này lại tràn ngập lực lượng của Chí Thiện, vì sao trận pháp này lại xuất hiện ở nơi đây, vì sao Lâm Cửu lại vị nhốt trong đó, một đống nghi vấn tức khắc dấy lên trong đầu Hoàng Phủ Thiên Niên.
Vượt quá sức tưởng tượng, hắn vốn tưởng khí tức của Chí Thiện này là Lâm Cửu, nào biết đâu rằng lại phát ra từ một trận pháp phức tạp lại khổng lồ như vậy.
Chẳng qua lúc này Hoàng Phủ Thiên Niên không có thời gian để tự hỏi nhiều vấn đề như thế nữa, thấy bộ dạng suy yếu của Lâm Cửu khi bị nhốt trong trận pháp, Hoàng Phủ Thiên Niên lập tức hiểu ra trận pháp này đang hấp thụ sinh mệnh của nam nhân để duy trì uy lực, hắn không thể mặc kệ Lâm Cửu tiếp tục bị vây bên trong, bằng không không biết nam nhân này sẽ bị hút đi mất bao nhiêu sinh mệnh lực.
“Hoàng Phủ Thiên Niên… cẩn thận chút, pháp trận này rất lợi hại, đừng quá mạo hiểm.” Nghe thấy âm thanh quen thuộc từ một nơi không xa truyền đến, Lâm Cửu ngẩng đầu thấy nam tử bên ngoài pháp trận, cùng với Hoàng Phủ Thiên Hạ bị trói bên cạnh nam tử, người nọ cười một tiếng liếc nhìn Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Hạ vừa nhìn thấy Lâm Cửu đã bị Hoàng Phủ Thiên Niên đẩy sang một bên.
Sau khi Hoàng Phủ Thiên Niên ném Hoàng Phủ Thiên Hạ sang một bên liền bước đến tiếp cận bạch liên pháp trận, cảm nhận được sự lợi hại của pháp trận này, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch liên hoa pháp trận do lực lượng của đoá đoá bạch liên hoa cấu thành, từng đoá bạch liên hoa lại hợp thành một đoá bạch liên hoa lớn hơn, nhìn qua vô cùng mỹ lệ, mê hoặc ánh mắt người ta như tiên cảnh chốn ảo mộng, chẳng qua dưới mỹ lệ cực hạn lại ẩn chứa nguy hiểm đến tận cùng, hơn nữa điểm kì quái là những đoá bạch liên hoa này đều chưa nở, toàn bộ đều là tư thái nụ hoa chúm chím như đang chìm trong giấc ngủ say.
Hoàng Phủ Thiên Niên mới chỉ bước đến gần bạch liên hoa mà thôi, vậy mà bạch liên hoa liền lập tức bộc phát ra trận ánh sáng loá mắt, Hoàng Phủ Thiên Niên vội vã lui về phía sau, ngưng thần trong chốc lát, quanh thân ngưng tụ một tầng kim quang nhàn nhạt, như một tầng áo giáp bảo hộ cho nam tử.
Dưới dự bảo vệ của “tấm áo giáp” màu vàng, Hoàng Phủ Thiên Niên hét lớn một tiếng hoá thành một đạo quang ảnh ý đồ phá giải pháp trận, quanh ảnh màu vàng rực rỡ lao vào bạch quang, không người nào dự liệu được va chạm kịch liệt như nổ tung, mà trái lại dưới trùng kích của kim quang bạch quang lại trở nên mềm mại, như dòng nước nhu tình chắn kim quang ở bên ngoài.
Hoàng Phủ Thiên Niên thật cứ như va vào nước vậy, lực lượng ban đầu cũng bị đối phương dùng “nhu” hoá giải, cuối cùng bị bắn ngược trở lại ngã trên mặt đất.
Thuật lấy nhu thắng cương sao?
Hoàng Phủ Thiên Niên cắn cắn môi, lại thử thêm vài lần nữa những vẫn chẳng có cách nào phá tan được pháp trận, đừng nói là phá tan pháp trận này, mà đến đi vào cũng không được.
Nhìn Lâm Cửu và Tiểu Đoàn Tử bị nhốt trong pháp trận, Hoàng Phủ Thiên Niên bỗng nhiên cảm thấy vô lực, người ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại không có cách nào cứu ra.
“Đừng uổng phí khí lực nữa, chỉ bằng sức mạnh của ngươi thì không có cách nào phá vỡ được pháp trận này, ha ha ha… muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hoàng Phủ Thiên Niên, người nên cứu mỹ nhân không phải là ngươi, mà ngươi cũng chẳng phải anh hùng, anh hùng chân chính chính là ma đầu kia a…” Ở một đầu khác của pháp trận, Trần Khôi khẽ gằn cười thành từng đợt đứt quãng.
Thấy Hoàng Phủ Thiên Niên bất lực, Trần Khôi cười đến bụng cũng đau, hắn thích nhìn những nam nhân quan tâm Lâm Cửu người người bất lực, bộ dáng mất mát không biết phải làm thế nào, nó mới khiến người ta vui vẻ siết bao a? Nhìn nam nhân mình yêu từ từ chết đi ở ngay trước mắt mình, mà bản thân lại không có biện pháp gì, cảm giác này nhất định rất đặc biệt ha.
Nghe thấy thanh âm của Trần Khôi, Hoàng Phủ Thiên Niên lạnh mặt, trong mắt rõ rằng hàm chứa tức giận, vươn tay không chút thương hương tiếc ngọc túm lấy Hoàng Phủ Thiên Hạ vòng qua pháp trận đi tới cạnh Trần Khôi, sau khi Trần Khôi bị Lâm Cửu đánh bại bị thương, lúc này dù Hoàng Phủ Thiên Niên không động thủ, Trần Khôi cũng chẳng còn khí lực mà phản kháng.
“Giải trừ pháp trận.” Hoàng Phủ Thiên Niên ném một cái, Hoàng Phủ Thiên Hạ lập tức giống như rác rưởi bị ném đến cạnh Trần Khôi, trong tay vẫn cầm kim liên, Hoàng Phủ Thiên Niên nhẹ nhàng vung lên, kim liên uốn lượn như một con rắn trói chặt Hoàng Phủ Thiên Hạ và Trần Khôi vào cây cột trong miếu.
“A —— không phải ngươi không biết sức mạnh của pháp trận này, chỉ bằng ta, sao có thể phá giải được nó chứ? Vừa rồi không phải đã nói với ngươi rồi sao, muốn phá giải pháp trận này cần một người, một người nam nhân, mà nam nhân này không phải là ngươi, mà là đại sư huynh của ta, thánh nhân của thiên hạ này, cũng là đại ma đầu đáng sợ nhất trên đời này.” Cúi đầu, Trần Khôi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ha ha ha… đúng vậy, hảo đệ đệ của tỷ, đệ thực là đáng thương, tỷ tỷ nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó của đệ cũng nhịn không được muốn tức giận, sách sách, xem xem, cuối cùng đệ cũng không thắng được, vẫn bại bởi Diệt Thiên, đệ không chỉ không đạt được nam nhân mình muốn, thậm chí đến đối phương cũng không cứu nổi, tư vị vô lực như vậy nhất định là rất khó chịu ha? Ha ha ha ha!” Hoàng Phủ Thiên Hạ lớn tiếng cười, nước mắt cũng sắp trào ra.
“Hai kẻ điên.” Lạnh lùng nói một câu, Hoàng Phủ Thiên Niên cách không cho mỗi người một cái tát, Trần Khôi và Hoàng Phủ Thiên Hạ đều bị Hoàng Phủ Thiên Niên tát, trên mặt lập tức hiện lên một dấu tay hồng, Trần Khôi vốn đã bị thương từ trước lập tức phun ra một ngụm máu.
“Đánh rất hay, thực sự là đánh rất hay, ngươi cũng chỉ có thể đánh chúng ta một trận, trừ thế này ra thì ngươi còn làm được gì?” Trần Khôi cười lạnh nói.
Hoàng Phủ Thiên Hạ thì như phát điên chỉ biết điên cuồng cười sằng sặc.
Hoàng Phủ Thiên Niên nhíu nhíu lông mày, xoay người không thèm để ý đến hai kẻ điên này nữa, quả thực, lấy năng lực của Trần Khôi hay Hoàng Phủ Thiên Hạ thì đều không đủ để phá giải pháp trận của Chí Thiện.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên lại không biết sao trong tay hai người kia lại có pháp trận của Chí Thiện, mà hồi đó Chí Thiện làm ra pháp trận này lúc nào, lại muốn dùng vào mục đích gì chứ?
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn luôn có một cỗ cảm giác kì quái không nói nên lời.
“Lâm Cửu, còn chống đỡ được không?” Không thể tới quá gần pháp trận, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ có thể đứng cách đó một khoảng quan tâm nhìn, trong lòng lo lắng đến rối ren.
Nam nhân trong pháp trận gật đầu, thanh âm có chút suy yếu: “Ta còn có thể, Hoàng Phủ Thiên Niên, người đừng tiếp tục uổng phí khí lực nữa, pháp trận này quá cường hãn, nếu cứ có xông vào chỉ sợ sẽ làm ngươi bị thương.”
Hoàng Phủ Thiên Niên siết chặt hai tay, quả nhiên hắn không có cách nào một mình cứu Lâm Cửu ra sao?
Lẽ nào tới cuối cùng, vẫn phải đi tìm đại ma đầu kia sao?
Hoàng Phủ Thiên Niên thở dài, nếu là như vậy, cũng chẳng còn cách nào, chỉ là đến giờ Diệt Thiên vẫn chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Không được, hắn không thể do dự vào thời điểm nguy cấp này, càng không thể một mình trổ tài.
Đến lúc này, Hoàng Phủ Thiên Niên không rảnh để bận tâm nhiều thứ, nếu cá nhân hắn không có cách nào cứu Lâm Cửu ra vậy hắn phải đi tìm Diệt Thiên, nếu đến cả Diệt Thiên cũng không có cách nò, hắn không tin đến ngũ liên tập hợp cùng nhau cũng không phá nổi bạch liên pháp trận.
Lâm Cửu ôm Tiểu Đoàn Tử đã dừng khóc vào lòng, khi còn ở bên ngoài y hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng hôm nay bị nhốt trong pháp trận này, có lẽ nguyên nhân là vì lực lượng của pháp trận giống với lực lượng trong cơ thể y, Lâm Cửu cảm nhân đước sâu sắc rằng pháp trận này “không giống bình thường.”
Lấy nhu thắng cương chẳng qua chỉ là việc đầu mà thôi, bạch liên pháp trận có thể ngăn chặn tất cả người và vật không thuộc về bản thân ở bên ngoài, mà bản thân Lâm Cửu là người có lực lượng tương đồng cùng gốc rễ với bạch liên pháp trận, thì lại không có cách nào ra ngoài, còn bị pháp trận hấp thu sinh mệnh lực.
Như vậy, vì sao Tiểu Đoàn Tử lại không bị gì chứ?
Có lẽ, bởi vì chảy xuôi trong cơ Tiểu Đoàn Tử chính là dòng máu và lực lượng của Lâm Cửu và Diệt Thiên, như cụ thể là thế nào, Lâm Cửu cũng không biết.
Nhưng Lâm Cửu có một trực giác vô cùng cường liệt rằng, nếu Diệt Thiên đến gần trận pháp này, nam nhân có lực lượng hoàn toàn tương phản với mình đó đại khái sẽ tiến vào pháp trận này, rồi chuyện phát sinh tiếp sau đó, Lâm Cửu không dám tưởng tượng, Diệt Thiên có thể bình yên vô sự, cũng có thể sẽ…
Trong nháy mắt, Lâm Cửu cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
“Lâm Cửu, ngươi nhẫn nại thêm chút nữa…” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Trần Khôi và Hoàng Phủ Thiên Hạ bị trói chặt hoàn toàn, bạch liên pháp trận cư nhiên lại cường hãn như vậy, nhưng cũng có thể đảm bao không ai có thể tiến nhập vào pháp trận để thương tổn Lâm Cửu và Tiểu Đoàn Tử.
Sau khi nói xong, Hoàng Phủ Thiên Niên lập tức xoay người rời đi, thậm chí không kịp nghe tiếng la lớn lên của Lâm Cửu.
“Đừng! Đừng đi tìm Diệt Thiên… đừng để hắn đến đây!” Lâm Cửu lớn tiếng gọi với theo Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng nam tử kia đã sớm rời đi vô tung vô ảnh.
Tiểu Đoàn Tử bị Lâm Cửu đánh thức, nghiêng nghiêng đầu chỉ nhìn thấy bộ dạng lo lắng đến sắp khóc của cha.
“Bẫy rập… ta hiểu rồi, đây là một cái bẫy…” Lâm Cửu thì thào tự nói, sắc mặt ngưng trọng, lập tức xoay người nhìn về phía Trần Khôi vẫn đang bị trói chặt bên cây cột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.