Chương trước
Chương sau
Với năng lực của Trần Khôi thì không thể nào bày nổi pháp trận thế này, huống chi trong lòng Lâm Cửu vẫn còn cảm thấy ngờ ngợ, khí tức ẩn chứa trong trận pháp lại thân quen với y như vậy, nhưng Lâm Cửu chưa bao giờ bày ra bất cứ loại trận pháp gì, chứ đừng nói đến loại trận pháp tiềm lực cường hãn thế này.
Lẽ nào là… con người khác của mình kia?
“Trận pháp này… làm sao ngươi có được?” Hiện tại Lâm Cửu mới thấy mình ngây ngô quá sức, Trần Khôi dù có điên đến mức nào, thì cũng không thể đủ khả năng một mình đưa y tới đây, Lâm Cửu không đi tìm Diệt Thiên trước, không có nghĩa Trần Khôi liền cho rằng Lâm Cửu sẽ không báo cho Diệt Thiên.
Ngay từ đầu Trần Khôi đã nghĩ dùng trận pháp này để đối phó với y và Diệt Thiên sao?
Có trách thì trách, Lâm Cửu quá tự tin vào bản thân mình, có thể thắng được Trần Khôi, nhưng thật không ngờ trong tay Trần Khôi lại nắm một pháp trận cường hãn đến vậy.
“Làm sao có được? Nhìn thần sắc của ngươi, không phải ngươi đã đoán ra rồi sao?” Trần Khôi xoa lên phần ngực thụ thương, sắc mặt tai tái, trong mắt lại bừng lên hưng phấn hừng hực, vốn chỉ là hành động phá bình phá suất*, những tưởng chỉ dùng để đối phó Diệt Thiên mà thôi, y thật không ngờ trận pháp này lại thực sự hữu dụng, nhốt được Lâm Cửu bên trong.
(*phá bình phá suất: ý chỉ làm việc mà không cần chịu trách nhiệm)
Trần Khôi hừ nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Cửu có vẻ đã hơi suy yếu bị nhốt trong pháp trận, nói như người chiến thắng: “Có phải ngươi thấy hơi khó chịu hay không? Khó chịu là đương nhiên, trận pháp này là Hiền Môn đời đời lưu truyền, chế tạo ra nó là người đứng đầu lục liên năm đó – Chí Thiện Bạch Liên, cũng chính là ngươi kiếp trước, pháp trận dùng chính lực lượng của ngươi thúc đẩy, tương ứng, nó sẽ hấp thụ dần dần sinh mệnh của ngươi.”
“Ha ha, thế gian này quả là kì diệu, có lẽ ngươi sẽ chẳng bao giờ ngờ đến sẽ có một ngày bị vây trong chính pháp trận của mình ha? Sư phụ đã từng nói cho ta biết, pháp trận này là do chưởng môn đời thứ nhất của Hiền Môn hao hết tâm lực luyện thành, sư phụ không nói cho đại sư huynh, cũng không nói cho Hoa Tư, mà lại đem mật quyển của pháp trận này giao cho ta, chính là để trong tương lai khi đại sư huynh nhập ma không thể trị sẽ dùng nó đối phó với đại sư huynh.” Hai tay Trần Khôi bởi vì xúc động vui sướng mà khẽ run lên.
Từng ấy năm tới giờ, y không ngừng một lần nghĩ phá huỷ pháp trận mà sư phụ truyền cho này, rất sợ nếu rơi vào tay người khác sẽ thương hại đến đại sư huynh của y.
May mà, may mà y giữ lại, may mà pháp trận này thực sự hữu dụng.
Y không muốn, không muốn thương tổn Diệt Thiên, không muốn nam nhân kia, nhưng hôm nay… y đã mất hết lí trí, mất hết tương lai, mất hết tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng, thầm nghĩ khiến cho tất cả hạnh phúc không thuộc về y đều biến mất cùng, để tất cả mọi người đều sống trong đau khổ như y!
Lâm Cửu khẽ cắn răng, chân hơi nhuyễn ra, không có cách nào tiếp tục đứng thẳng trong pháp trận, nam nhân dần dần thoát lực ngã nhào xuống, chân sau quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy Tiểu Đoàn Tử đang nỉ non khóc không ngừng.
Nếu lời Trần Khôi nói không sai, vậy Lâm Cửu chẳng thể oán trách bất luận kẻ nào, pháp trận này cư nhiên là do y kiếp trước luyện ra, chỉ là khi đó Chí Thiện Bạch Liên có từng nghĩ chí bảo Hiền Môn sẽ có một ngày bị dùng trên chính người mình hay không?
Lâm Cửu hít vào một hơi thật sâu, thực sự cảm thấy sinh mệnh của mình đang từng chút từng chút bị pháp trận trên mặt đất hấp thụ, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng nếu cứ duy trì trong vài ngày, hay mấy tháng, sợ rằng đến khi đó Lâm Cửu chỉ còn lại bộ xương khô.
Nếu như pháp trận này có thể vây khốn y, vậy liệu có thể cũng sẽ vây khốn Diệt Thiên hay không?
Nếu như pháp trận này có thể hút khô sinh mệnh của y, vậy liệu rằng có thể cũng hút khô sinh mệnh hài tử của y hay không?
Lâm Cửu không khỏi ôm chặt Tiểu Đoàn Tử vào lòng, kéo y phục Tiểu Đoàn Tử ra lo lắng kiểm tra xem Tiểu Đoàn Tử có khó chịu chỗ nào không, Tiểu Đoàn Tử hàm chứa một đôi mắt rưng rưng nước, tha thiết nhìn Lâm Cửu, bộ dáng uỷ khuất thương tâm, trừ cái này ra Tiểu Đoàn Tử không có bất kì biểu hiện khó chịu nào.
Lâm Cửu khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không hiểu tại sao trận pháp này lại không hấp thụ sinh mệnh Tiểu Đoàn Tử, nhưng chí ít hài tử không có việc gì.

“An Chi… cha khoẻ, không có việc gì.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thương tâm của Tiểu Đoàn Tử, Lâm Cửu không khỏi lộ ra nụ cười khổ, hài tử này quả là rất thông minh, tuy cái gì cũng không hiểu, nhưng hình như đã cảm giác được nguy hiểm của cha nó, bộ dáng vui vẻ vừa rồi không thấy đâu nữa, cả người đều bắt đầu thương tâm.
“Ô ô… phụ, phụ thân…” Âm thanh non nớt của Tiểu Đoàn Tử vang lên.
“Phụ thân? Tiểu đông tây, ngươi là đang muốn để cho vị phụ thân không gì không làm được của ngươi tới cứu ngươi sao?” Trần Khôi dựa vào hương đàn phía sau, trầm giọng cười, “Ta cũng đang chờ hắn, yên tâm đi, phụ thân ngươi yêu ngươi như vậy, hắn nhất định sẽ đến cứu ngươi, đến lúc đó… một nhà các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”
Lâm Cửu đang ở trong pháp trận mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là sinh mệnh, đại ma đầu kia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Sao có thể ngồi chờ chết?
“Ha ha, đây là cái ngươi gọi là yêu sao?” Trong pháp trận, Lâm Cửu lắc đầu, cười lạnh: “Trần Khôi, trước kia ta vẫn nghĩ ngươi là một người đáng thương, hiện tại ta đã rõ, quả thực người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Tình yêu của ngươi, chẳng qua cũng chỉ ích kỉ như vậy thôi.”
“Ngươi khó chịu, không thoải mái, liền muốn có người bồi ngươi, ngươi thực là đáng thương, đáng buồn, đáng trách lại ngu xuẩn!”
“Mặc kệ ngươi tự thích nói thế nào thì nói, nhưng hiện tại mới phát hiện, có phải là hơi muộn rồi không?” Trần Khôi muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân chưa từng cười miễn cưỡng như vậy.
Không có gì phải hối hận, khi Diệt Thiên đối xử với y như vậy, y đã quyết định rồi, không phải sao? Dù cho không phải của y, y cũng sẽ không để bất luận kẻ nào đạt được.
Y chính là ích kỉ như vậy đó, đáng thương như vậy đó, đáng buồn lại đáng trách như vậy đó, cho dù y cứ khăng khăng một mực, cho dù y biết rõ là sai nhưng vẫn muốn tiếp tục, đó cũng là y nguyện ý, y vui vẻ, y thích, y tự nguyện!


“Tốt nhất ngươi không nên giở trò, dù ngươi ta là cùng mẹ sinh ra, ta cũng sẽ giết ngươi.” Trong Thiên Đế Thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ ra khỏi thành, đi về hướng một khu rừng nhỏ.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi đối diện Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn đang mặc một bộ hắc y, trên tay Hoàng Phủ Thiên Hạ bị trói bằng một sợi dây xích màu vàng, đầu kia sợi xích bị Hoàng Phủ Thiên Niên nắm trong tay.
Sợi xích này chính là cùng loại với kim liên đã từng bị Hỏa Vũ và A Ngưu trộm đi, ngoại trừ có thể trói hai tay người khác ra, còn có thể nhờ vào sức mạnh của Công Đức Kim Liên để ngăn chặn võ công và lực lượng của người bị trói.
Sợi xích này chẳng có tác dụng gì với Diệt Thiên, nhưng dùng trên người một tiểu anh nhi mới sinh thì đã dư dả rồi.
Dựa vào năng lực cả Hỏa Vũ và A Ngưu thì không trộm nổi, nhưng nếu có Hoàng Phủ Thiên Hạ ở sau lưng hỗ trợ, thì chuyện liền đơn giản hơn rất nhiều, dù sao sợi xích này đối với Hoàng Phủ Thiên Niên mà nói cũng chẳng tính là thứ đặc biệt trân quý gì.
“Biết, những tên phá liên hoa các ngươi căn bản chẳng kẻ nào tốt, toàn bộ đều muốn đem những phàm nhân đáng thương chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại ích kỉ muốn chi phối sinh mạng của những tiểu nhân vật chúng ta ư?” Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ cười một tiếng, giống nam nhân nàng yêu sâu đậm kia, khi cần thì thi thoảng sẽ liếc nhìn nàng một cái, còn khi nào không cần nữa, lập tức không chút lưu tình vứt bỏ nàng.
Mặc kệ nàng đã nỗ lực bao nhiêu vì Diệt Thiên, mặc kệ nàng yêu nam nhân kia cỡ nào, yêu đến mất cả bản thân, mất cả lí trí, không quản thị phi, nam nhân kia, vẫn lãnh khốc khiến người ta đau lòng.
Nhưng cùng với đau nhức trong lòng, Hoàng Phủ Thiên Hạ lại phát hiện ra, mình lại càng yêu nam nhân kia, sao trên đời này lại có nam nhân ngoan tuyệt như vậy?
Ngoại trừ Diệt Thiên ra, không người nam nhân nào có thể có sự quyết đoán như vậy.
Hoàng Phủ Thiên Hạ hất cằm chỉ về phía trước, vừa cười vừa nói với Hoàng Phủ Thiên Niên, “Nam nhân mà ngươi muốn gặp cùng vời hài tử của y đang ở trong một ngôi miếu ngoài thành, yên tâm đi, ta không trốn thoát nổi lòng bàn tay của ngươi, đường đường là Công Đức Kim Liên, hoàng đế Hoàng Phủ Đế Quốc, chẳng lẽ lại sợ bị một tiểu nữ tử đùa giỡn hay sao? Dù ta có đùa giỡn ngươi, thì ta cũng không thể đối phó nổi ngươi.”
“Tốt nhất là như vậy.” Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu mày, chung quy vẫn luôn cảm thấy cỗ khí tức quen thuộc cách bọn họ ngày càng gần, cỗ khí tức quen thuộc này Hoàng Phủ Thiên Niên không thể nào quên.
Nhưng, sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?
Đây là khí tức của Chí Thiện Bạch Liên, nhưng, không phải Chí Thiện đã sớm luân hồi chuyển thế thành Lâm Cửu rồi sao? Lẽ nào Lâm Cửu đã khôi phục lại kí ức và pháp lực kiếp trước?
Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên thoáng cái giảm đi không ít.
Nếu như Lâm Cửu khôi phục lại kí ức và năng lực của Chí Thiện Bạch Liên, vậy lúc này, hẳn là Lâm Cửu sẽ không có chuyện gì.
Xe ngựa từ từ ngừng lại, Hoàng Phủ Thiên Niên nhảy xuống đầu tiên, thuận tiện kéo luôn cả Hoàng Phủ Thiên Hạ xuống, nữ tử chật vật thiếu chút nữa đã sóng soài trên mặt đất, Hoàng Phủ Thiên Hạ trừng mắt với Hoàng Phủ Thiên Niên, gắt giọng: “Sao ngươi có thể đối xử với tỷ tỷ như vậy? Hoàng thượng thân yêu của ta, miếu ở ngay chỗ này, nam nhân ngươi ngày nhớ đêm mong cũng ở bên trong.”
Hoàng Phủ Thiên Niên kéo Hoàng Phủ Thiên Hạ đi về hướng ngôi miếu, còn chưa vào đến miếu, Hoàng Phủ Thiên Niên đã nhìn thấy bên trong miếu đầy rẫy thánh quang bạch liên chói mắt, khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Lâm Cửu có chút suy yếu nửa nằm nửa ngồi bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.