Chương trước
Chương sau
Ở trên hay dưới thì có quan trọng gì đâu? Chỉ cần người bồi bạn bên cạnh là người mình yêu, yêu mình vậy là đủ rồi, Chí Thiện vẫn luôn tin tưởng U Minh là người hiểu y nhất, cũng là người có thể bồi bạn bên cạnh mình cho đến vĩnh hằng, một người duy nhất.
Từ hai người ban đầu lên thành ba người, tiếp sau thêm Luân Hồi Tử Liên thì thành bốn người, bốn đoá thần liên đi tới vùng phía nam Xích Thổ Đại Địa tìm kiếm Công Đức Kim Liên. Trước đó không lâu, bọn Chí Thiện tìm thấy Luân Hồi Tử Liên giữa một thế lực, mà Công Đức Kim Liên hình như cũng có cái ham tương tự như vậy, đều thích trốn trong đại thế lực làm độc thủ sau màn, hơn nữa Công Đức Kim Liên còn tuyệt hơn cả Luân Hồi Tử Liên.
Bọn Chí Thiện Bạch Liên ở trong hoàng cung của đại thế lực vùng phía nam tìm thấy Công Đức Kim Liên, đoá kim liên này cả người tản ra kim quang nhu hoà như thiên thần hạ phàm lộ ra uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, Công Đức Kim Liên ngồi xếp bằng trên một toà đại điện trang trí xa hoa như một pho tượng phật toả ra kim quang lóng lánh, mà người đứng đầu thế lực nam bộ đang quỳ lạy trước mặt kim liên, lắng nghe Công Đức Kim Liên dạy bảo.
Một màn này khiến người ta có chút mắc cười, Luân Hồi Tử Liên cầm cây quạt quạt quạt, dọc đường từ bắc bộ đến nam bộ dừng lại một chốc ở trung bộ, ở đó Luân Hồi Tử Liên thấy một vài văn nhân cầm quạt cũng học theo tư thế đó, không biết từ đâu lấy ra một cây quạt luôn luôn hết quạt lại đong đưa trước mặt.
“Ha ha, Công Đức, biết chúng ta tới cũng không xuống nghênh tiếp sao?” Luân Hồi Tử Liên trực tiếp đi vào đại điện, vừa đi vừa la lớn.
Thủ lĩnh thế lực nam bộ còn đang quỳ lạy thoáng cái bị doạ tới, quay đầu lại thấy một người xa lạ chưa từng thấy qua, lập tức nhảy dựng lên la lớn: “Người a! Người a, có thích khách, mau lôi kẻ này xuống!”
Gọi xong, thủ lĩnh thế lực nam bộ lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu tạ tội: “Cầu tiên nhân tha thứ, cầu tiên nhân tha thứ, cô* nhất định bắt tên thích khách không biết điều quấy nhiễu tiên nhân này về trừng trị!”
(*cô: tiếng xưng của vương hầu thời phong kiến.)
Nam tử bên trong đạo kim quang chậm rãi mở mắt ra, giơ tay lên, Công Đức Kim Liên ngăn lại khủng hoảng của thủ lĩnh thế lực nam bộ: “Không cần gọi người đến, ngươi xuống dưới trước đi, mấy tên này là bằng hữu của ta.”
“A!” Thủ lĩnh thế lực nam bộ vừa nghe thấy vậy, lập tức quay lại quỳ với Luân Hồi Tử Liên, lo lắng nói: “Tiểu nhân không biết tiên nhân đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, mong tiên nhân lượng thứ.”
“Người không biết không có tội, ngươi xuống dưới trước đi, chúng ta còn có chuyện muốn nói với vị tiên hữu này a.” Luân Hồi Tử Liên vừa cười vừa nói.
Thủ lĩnh thế lực nam bộ lại gặp được thêm một vị tiên nhân, đâu chịu rời đi ngay, thế nhưng lại không dám vi phạm ý chỉ của tiên nhân, nghĩ đến nghĩ đi trước khi rời khỏi cung kính nói với Luân Hồi Tử Liên: “Nếu cần gì mong tiên nhân chỉ rõ, tiểu nhân chác chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó không để tiên nhân thất vọng.”
“Được được, nói rất hay.” Luân Hồi Tử Liên cười tiếp nhận, nhận được lời đáp ứng thủ lĩnh thế lực nam bộ cũng theo đó rời đi, khi hắn vừa rời khỏi, ba đoá liên còn lại mới hiển hiện trong đại điện.
Nhìn bốn vị khách không mời mà đến này, Công Đức Kim Liên nhất nhất quan sát từng người một, cuối cũng ánh mắt rơi trên người Chí Thiện Bạch Liên: “Chẳng hay chư vị tới đây là vì chuyện gì?”
“Vì thương sinh, vì thiên hạ.” Chí Thiện Bạch Liên tiến lên một bước, nhìn nam tử giữa kim quang nhu hoà, “Tại hạ Chí Thiện Bạch Liên muốn cùng Công Đức nói chuyện, không biết có thể hay không?”
Công Đức Kim Liên nhìn nam tử ôn nhuận đứng đối diện hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ cần là một phàm nhân đa số đều đã từng nghĩ đến bất tử, mà thói quen đứng trên đỉnh nhìn chúng sinh, đế vương nắm giữ thiên quân vạn mã lại càng như vậy, hoàng đế là thiên tử, là vạn tuế, là sự cộng sinh với thiên địa, bọn họ không muốn chết, không muốn già yếu, không muốn buông tha quyền lợi trong tay, không muốn buông tha mỹ nhân bên gối.
Đế vương bị vây trong loạn thế, càng khát vọng có một thân thể không suy yếu, một linh hồn không già đến chống đỡ giấc mơ thống trị thiên hạ của bọn họ, càng thèm muốn có thể lên trời, mượn thần lực nhanh chóng thống trị thế giới này. Bắt được một nhược điểm của con người, Công Đức Kim Liên nhanh chóng thu phục thủ lĩnh thế lực lớn nhất ở nam bộ trở thành tín đồ của mình.
Mỗi một ngày, thủ lĩnh kia đều quỳ lạy dưới chân Công Đức Kim Liên nghe nam nhân giáo huấn, có thể nói là tất cung tất kính với Công Đức Kim Liên, không có chút nào dám chậm trễ, xem ra Công Đức Kim Liên bằng vào pháp lực vô biên và ý nghĩ linh hoạt của bản thân đã khống chế thành công thủ lĩnh thế lực nam bộ.
Ngày đó không biết Chí Thiện Bạch Liên và Công Đức Kim Liên đã nói những gì, nhưng đợi đến khi hai đoá liên hoa đi ra, Công Đức Kim Liên cũng đã đáp ứng lời mời của Chí Thiện Bạch Liên, quyết định theo Chí Thiện cải biến thế giới này, cải biến Xích Thổ Đại Địa.
Luân Hồi Tử Liên cười nói, có phải Chí Thiện đã làm mê hồn pháp gì với Công Đức không, sao chỉ nói vài ba câu là đối phương đã thần phục rồi. Nghiệp Hoả Hồng Liên không để lỡ thời cơ quay lại nói hai câu, Luân Hồi lúc đó chẳng phải cũng sau khi nghe xong Chí Thiện nói cũng đồng ý phương pháp của Chí Thiện sao?
Luân Hồi Tử Liên cười cười, nói với Nghiệp Hoả: “Đó là bởi vì ta muốn theo ngươi a, giống như U Minh cũng bởi thế mà theo Chí Thiện vậy.”
“Hừ —” Nghe lời nói không biết thật giả của Luân Hồi, Nghiệp Hoả Hồng Liên đến đáp lại cũng lười, dọc đường đi Nghiệp Hoả Hồng Liên không biết đã nghe bao nhiêu câu hồ ngôn loạn ngữ của y rồi.
Luân Hồi Tử Liên luôn thích trêu trọc Nghiệp Hoả Hồng Liên, mặc dù người nọ về cơ bản thì không thèm để ý Luân Hồi Tử Liên, nhưng có lẽ là do số lần trêu ghẹo quá nhiều, giờ đây Nghiệp Hoả Hồng Liên càng ngày càng không ưa nhìn Luân Hồi Tử Liên, thỉnh thoảng trừ việc luôn lạnh lùng cho Luân Hồi ra, cũng sẽ tìm cơ hồi nói móc một phen.
“Đại ma đầu đó có cái gì tốt, lúc nào cũng thấy ngươi và hắn chúi đầu một chỗ không biết nói cái gì, người ta và Chí Thiện Bạch Liên đã tư định chúng thân rồi, ngươi đừng uổng phí khí lực nữa.” Lúc này bọn Công Đức Kim Liên và Chí Thiện vắng mặt, trụ trong cung điện Luân Hồi lại bắt đầu tìm cơ hội nói chuyện phiếm với Nghiệp Hoả.
“Liên có nội tâm là tốt, nhưng nếu nội tâm bẩn thỉu thì không tốt nữa rồi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên lãnh đạm nói: “Ta với U Minh hay là Chí Thiện nói chuyện với nhau thì liên quan quái gì đến ngươi, lúc nào ngươi cũng nhìn chúng ta là vì cái gì chứ, một người không có việc gì thì sao cứ vô duyên vô cớ nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của người khác, khiến ta nghĩ rằng, nga, ta đã hiểu rồi, ha ha.”
Mấy lời Nghiệp Hoả Hồng Liên nói khiến biểu tình trên mặt Luân Hồi Tử Liên cứng đờ, mở quạt ra, che đi nửa khuôn mặt của mình, cũng che luôn biểu tình mất tự nhiên trên mặt, Luân Hồi Tử Liên cười ha ha nói: “Nga, ngươi hiểu cái gì? Nói ra cho ta nghe một chút xem nào.”
“Luân Hồi, có phải ngươi yêu ta rồi không?” Nam tử dĩ nhiên không hề cố kị trực tiếp thốt ra, quay đầu lại nhìn Luân Hồi Tử Liên, khoé miệng Nghiệp Hoả Hồng Liên khẽ nhếch lên, đuôi lông mày lại có một cảm giác ma mị: “Chẳng qua thủ đoạn hấp dẫn người khác chú ý của ngươi cũng thực quá ấu trĩ.”
“Ha — ha ha — ha ha ha —” Luân Hồi Tử Liên cười to vài tiếng, hừ nói: “Đừng tự kỉ như vậy, sao ta có thể thích một người nam nhân như ngươi chứ, cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh cứ như là người ta thiếu ngươi rất nhiều tiền vậy, một tên phóng hoả gia lực cuồng, ta phát rồ mới đi thích ngươi.”
“Hừ —” Thờ ơ hừ nhẹ một tiếng, Nghiệp Hoả Hồng Liên cũng không tiếp tục để ý đến Luân Hồi Tử Liên nữa.
Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, lộ ra một bầu không khí xấu hổ lại quỷ dị, còn may không bao lâu sau mấy người kia trở lại, bằng không thật không biết nên kết thúc thế nào.
Mấy người trở về, cũng mang theo tin tức mới, không lâu nữa ở nam bộ và trung bộ sẽ có một trận chiến tranh lớn, nhưng lúc này bọn họ không có cách nào nhúng tay, nhưng cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn chiến tranh lại phát sinh dưới đáy mắt bọn họ, sau khi thương lượng, Chí Thiện có biện pháp.
Công Đức Kim Liên lưu lại ngăn chặn ý tứ đánh chiến của thủ lĩnh thế lực nam bộ, tạm thời để nam bộ an tĩnh một chút, mà trách nhiệm áp chế trung bộ liền giao cho Nghiệp Hoả Hồng Liên, tương tự vậy, Luân Hồi Tử Liên lại quay về bắc bộ tiếp tục làm quân sư quạt mo của y, về phần những nơi khác, Chí Thiện liền giao cho U Minh Hắc Liên.
“Vậy còn ngươi? Muốn đi đâu?” Nghiệp Hoả Hồng Liên hỏi.
“Ta đến tây bộ tìm đoá liên cuối cùng trong lục liên, Hỗn Độn Thanh Liên.” Chí Thiện Bạch Liên đáp lại.
“Hỗn Độn Thanh Liên a, tính cách người nọ có chút quật ngạo, không biết phân rõ phải trái như mấy người chúng ta,” Luân Hồi Tử Liên cười chỉ chỉ Nghiệp Hoả Hồng Liên nói: “Ta thấy ngươi nên dùng biệp pháp đối phó Nghiệp Hoả áp dụng với Hỗn Độn, bạo lực giải quyết tất cả.”
Nghiệp Hoả Hồng Liên lườm Luân Hồi một cái không thèm để ý tới.
Chí Thiện cười lắc đầu, sau đó đi đến bên cạnh U Minh, thấp giọng nói: “Ta biết tính ngươi, nhưng nếu không đến vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng võ, lấy thông minh tài trí và thủ đoạn của ngươi, khống chế mấy thế lực đó chính là chuyện dễ như trở bàn tay ha?”
Nghe Chí Thiện Bạch Liên mang theo vài phần âm thầm khích lệ nói, U Minh không khỏi cong khoé miệng: “Biết ngươi không thích ta giết người, ta không giết là được, chỉ là nếu tên Hỗn Độn Thanh Liên kia khó đối phó, ngươi cũng không cần thủ hạ lưu tình, nếu để ta biết y khi dễ ngươi, ta không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Chí Thiện cúi đầu cười cười, sau đó gật đầu nói: “Ta là loại người để người khác khi dễ sao? Cũng chỉ có ngươi dám khi dễ ta thôi.”
“Khụ khụ — ta nói hai người các ngươi cũng đừng có buồn nôn như thế được không?” Lấy quạt che mặt, Luân Hồi Tử Liên nhắc nhở hai nam nhân nào đó trước mặt công chúng chơi trò ái muội.
Công Đức Kim Liên đứng bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, chẳng qua nhìn thấy hành động vô cùng thân thiết giữa Chí Thiện và U Minh trong mắt hiện lên một tia buồn bã, sau đó lập tức giấu chúng dưới đáy lòng.
Ngay từ lúc bắt đầu, quan hệ giữa mấy đoá liên hoa liền càng ngày càng trở nên phức tạp.
Ngày hôm sau, mọi người ấn theo kế hoạch chia nhau hành sự, Công Đức Kim Liên lưu lại nam bộ, Nghiệp Hoả Hồng Liên đi trung bộ, Luân Hồi Tử Liên theo Nghiệp Hoả Hồng Liên đến trung bộ rồi tiếp tục trở lại bắc bộ, mà U Minh Hắc Liên không biết đã rời đi từ bao giờ, cũng chẳng biết đã tới nơi nào.
Rõ ràng là tịnh đế song sinh liên, thế nhưng hoàn toàn trái ngược với Chí Thiện dễ ở chung, U Minh Hắc Liên ngoại trừ với Chí Thiện thì đối với tất cả mọi người đều không hoà nhã gì, cũng chỉ có Nghiệp Hoả Hồng Liên mới có thể có quan hệ không tồi với tịnh đế liên.
Vùng phía tây Xích Thổ Đại Địa là một thảo nguyên rộng vô biên, hương cỏ thơm ngát, tuấn mã phi nhanh, chỉ cần đứng lên phiến thổ địa màu xanh lục này thì tâm tình liền trở nên phóng khoáng, thật muốn giang tay ôm trọn thế giới mỹ lệ này, dung nhập cả người vào trong đó.
Mà phiến thổ địa nhiều màu mỹ lệ này, chính là nơi Chí Thiện ái mộ,cũng khiến cho nam nhân hao hết tâm tư để cứu vớt thổ địa này.
Bằng vào cảm ứng đặc thù giữa các thần liên, Chí Thiện Bạch Liên ở trên đại thảo nguyên ở tây bộ tìm kiếm tung tích Hỗn Độn Thanh Liên, nên nói thế nào đây, khi y tìm được Hỗn Độn Thanh Liên, Chí Thiện đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, mấy liên hoa này người sau so với người trước thì càng lợi hại hơn, Công Đức Kim Liên lúc trước đã khống chế thủ lĩnh thế lực nam bộ, còn ở đây, Hỗn Độn Thanh Liên lại trực tiếp diệt đi thủ lĩnh thế lực tây bộ, tự mình ngồi lên hoàng y tự xưng — Thương Đế!
Còn có biện pháp nào tốt hơn việc bản thân trở thành chủ nhân thế lực một phương chứ? Hỗn Độn Thanh Liên dùng phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất khống chế toàn bộ tây bộ.
Đi trên thảo nguyên tây bộ, gần như mỗi nơi Chí Thiện đều nghe thấy miêu tả của mọi người với Thương Đế, Thương Đế cao to uy mãnh, như thiên thần hạ thế, Thương Đế không cần động một ngón tay liền giết chết thủ lĩnh thế lực tây bộ. Thương Đế có thiên thần phù hộ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã chinh phục được mây trăm thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ ở tây bộ.
Thương Đế cứu vớt toàn bộ thảo nguyên tây bộ, Thương Đế khiến bầu trời hạ mưa tưới ướt đại địa, cứu vớt bách tính, Thương Đế đã trở thành thủ lĩnh tinh thần của mọi người trên thảo nguyên tây bộ, trở thành thần của bọn họ.
Chí Thiện có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng chí tiến thủ của bọn họ, so với nhưng nơi khác ở đây càng có nhiều khuôn mặt tười cười và những âm thanh rộn rã vui vẻ, mặc dù Chí Thiện còn chưa nhìn thấy Hỗn Độn Thanh Liên, nhưng Chí Thiện đã biết, cách làm của Hỗn Độn Thanh Liên và mình khá là giống nhau.
Nếu có thể tụ tập đủ lực lượng của lục liên, thì Xích Thổ Đại Địa trong tương lai không xa cũng sẽ càng trở nên mỹ hảo.
Chẳng qua như Luân Hồi Tử Liên nói, tính tình Hỗn Độn Thanh Liên này thật đúng là có chút quật ngạo, cũng có chút…khiến Chí Thiện không biết nên khóc hay nên cười.
“Ngươi chính là Chí Thiện Bạch Liên?” Lúc Chí Thiện Bạch Liên đi tới trước mặt Hỗn Độn Thanh Liên, mặc dù đã nghe cách nghĩ của Chí Thiện, Hỗn Độn Thanh Liên cũng đồng tình, nhưng mà nam nhân này cũng không dự định cứ đơn giản như vậy mà đi theo bất luận người nào.
“Muốn ta đi theo ngươi cũng có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.” Hỗn Độn Thanh Liên nói.
“Điều kiện gì?” Chí Thiện nghi hoặc hỏi.
“Trở thành người của Thương Đế ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.