Hồi tưởng lại chuyện cũ một nghìn năm trước, Nghiệp Hoả Hồng Liên ngẩng đầu nhìn ra vầng trăng khuyết sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, trong mắt để lộ ra chút ngơ ngẩn: “Một nghìn năm trước, Chí Thiện Bạch Liên của khi đó yêu quý thổ địa màu đỏ sẫm này hơn bất cứ ai trong chúng ta, y muốn thay đổi không chỉ là kết cấu của Xích Thổ Đại Địa, mà càng muốn cải biến cái căn của hàng nghìn hàng vạn con dân ở đây, y muốn bách tính khắp thiên hạ đều không tự ti cũng không cao ngạo, để cho tất cả mọi người đều học được cách tự khảo bản thân, tự khảo nhân sinh, tự khảo cuộc sống, học được sinh hoạt mà không chỉ có sinh tồn.”
Trong lời nói lộ ra sự kính phục chưa từng che dấu của Nghiệp Hoả Hồng Liên, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Cửu trên giường bệnh, vừa cười vừa nói: “Đây là ngươi của kiếp trước, chỉ dựa vào khí thế và quyết tâm đó mà đã thành công thuyết phục được Luân Hồi Tử Liên từ bỏ hưởng lạc gia nhập vào trong trận doanh của ngươi, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, dưới thái độ thờ ơ như không của ngươi luôn luôn cất giấu sự chấp nhất sâu nặng.”
Nghe Nghiệp Hoả Hồng Liên nói hồi lâu, trong lòng Lâm Cửu đã dần dần phác hoạ ra được chân dung chính mình kiếp trước, dường như y có thể hiểu được mình kiếp trước tại sao lại nói ra những lời như vậy, và vì sao mà những phương pháp đơn giản dễ dàng lại không dùng, mà hết lần này đến lần khác cứ muốn hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848240/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.