Chương trước
Chương sau


Ông chú lại cười rất thỏa mãn mà tiếp tục cuộc chiến này. Những cái âm thanh ạch ạch đi kèm với những tiếng rên ư ử làm cho không khí trở nên mị hoặc, nồng mùi tình.

Bên ngoài lúc này trời lại đột nhiên mưa lớn cứ ào ào nhưng lại không làm lấn át được cái âm thanh khiến con người ta tê dại ở trong cái phòng kia.

Dù là ngoài trời hay trong phòng đều có điểm chung là rất dồn dập, ào ạt và vô cùng ẩm ướt

Dường như mưa càng lớn thì con thú ấy càng đánh vào rất mạnh bạo như muốn tét bé hoa cúc mỏng manh:

- Ứ... Giang... ưm... Thiệu... đau...

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên inh ỏi khắp căn phòng, người đàn ông chòm tới lấy điện thoại:

- Ứ...

- Em nhỏ tiếng thôi!

- Ưm... tắt đi

Chú càng mãnh liệt, tàn bạo hơn , nở nụ cười đầy gian xảo không nghe lời cậu mà bắt máy:

- Tôi nghe đây Tống Phùng

Nghe được hai chữ Tống Phùng thì cậu tự bịt miệng mình. Lòng lại mắng chửi chú. Đúng là điên rồi, chú thích chơi trò kích thích à!

- Tết này có được nghỉ lâu không?

- Chắc sẽ được khoảng hai tuần

- Vậy hai chú cháu nhớ về sớm ăn Tết cùng vợ chồng tôi

- Được, sẽ về sớm thôi!

- Khải Tề ngủ rồi sao mà nãy giờ không điện được?

Cái điện thoại nào đó được nhắc tới nằm trong cái quần trên ghế sofa gào thét mà bị lấn át bởi tạp âm khác nên chẳng ai nghe thấy.

Giang Thiệu nghe nhắc đến cậu nhóc dưới người mình thì lại cúi xuống gần Khải Tề hơn:

- Tiểu Tề... à... chắc là ngủ rồi

Cậu thấy ông chú cứ biết trêu chọc thì dùng sức bấu mạnh vào da thịt của người đàn ông tính gian manh này:

- A!

- Sao vậy Giang Thiệu?

- Không có gì, tôi xử lý chút chuyện

Ông chú tắt máy để điện thoại qua một bên, nắm lấy hai tay của cậu lại rồi cắn vào cái môi ấy:

- Hư quá! Chú sẽ không tha cho em

- Em không...

Người đàn ông đột nhiên thút mạnh vào khiến cậu nhóc nhỏ không nói nổi nữa mà phải thay bằng tiếng la:

- Ớ...

Chất dịch trắng phun trào ở phía bên trong rồi cũng đến lúc rút ra thì tiếng thở hỗn hển không ngừng:

- Mệt... mệt... quá...

Giang Thiệu ngồi ngay ngắn lên giường kéo Khải Tề ngồi lên đùi quay mặt vào chú, hai đùi chạm vào nhau. Cậu đuối sức úp mặt vào lòng ngực của người đàn ông:

- Em bớt mệt chưa? Mình tiếp tục

Cậu rất kinh ngạc chưa bao giờ mà muốn thoát khỏi vòng tay của người mình yêu như bây giờ:

- Chú không biết mệt sao? Cho em nghỉ đi

- Thật sự không muốn sao?

Cái con thú sung sức kia đột ngột đâm vào bông cúc, cậu ôm lấy người yêu mà giọng nói khàn khàn vang lên:

- Ưm... chú... ứ... trâu... bò... á...

_____________

Khải Tề tụ tập cùng với Nhất Lục, Đàm Tuyết, Hải Thuấn, Tá Ninh và những người khác trang trí khuôn viên trường đầy vui vẻ cùng với những tiếng đùa.

Hải Thuấn lại ôm chặt cái eo của Tá Ninh đôi lúc còn hôn vào má rồi cứ rắc cẩu lương cho những người xung quanh.

- Hai người vừa vừa thôi! Chúng tôi vẫn đang nhìn đó - Nhất Lục trêu chọc

- Người ta yêu nhau mà mày cứ ghen ăn tức ở, mau kiếm người yêu đi - Khải Tề lên tiếng

- Tao cũng... kệ tao mày lo cho ông chú già của mình đi

- Thôi mà, trời sắp chiều đến nơi rồi nhanh chóng trang trí để tổ chức hội chợ đêm để đón Tết nữa - Đàm Tuyết cũng cất lời

Màn đêm ấy buông xuống, những cái đèn trong trường sáng lên rất nhiều sinh viên cùng nhau vui chơi cái hội chợ nhỏ này.

Nhiều giảng viên cũng cùng tham gia rất hứng khởi với những cô cậu sinh viên ở đây. Nhã Hoà ăn mặc đơn giản đi đến trước sạp hàng của Khải Tề:

- Đi xung quanh với anh một lúc được không?

Cậu nam sinh cứ cảm thấy giảng viên tâm trạng không được tốt nên đã để lại người bạn bán rồi rời đi cùng:

- Thầy sao vậy?

- Gọi anh được rồi.

- Ờ... anh kêu em đi cùng có gì không?

Cả hai cùng nhau qua một ghế đá trên sân hơi xa cái góc hội chợ nhộn nhịp đấy ngồi xuống:

- Chỉ là muốn tìm người nói chuyện

- Anh ổn không?

Nhã Hoà đột ngột nắm lấy bàn tay của Khải Tề, hít một hơi sâu:

- Anh thấy mình tệ hại quá!

- Không có đâu, anh rất giỏi mà!

- Không ai cần anh hết, họ đều muốn bỏ đi

Khải Tề cũng không biết nên an ủi như thế nào nữa, biết phải làm sao đây. Người đàn ông này lại tựa đầu vào vai của cậu nam sinh:

- Không cần nói gì đâu, ở bên cạnh anh một lúc được không?

- Được, anh cứ xả ra hết những cái không vui đi

- Anh là người đàn ông xấu đúng không?

- Không có anh rất đẹp trai đâu có xấu

Câu nói ngốc nghếch của người con trai trẻ này khiến cho Nhã Hoà phải phì cười:

- Cảm ơn lời khen của em nhưng ý anh là tính cách

Cả hai cùng nhau cười rất vui vẻ, cậu cười trong sự ngượng ngùng không tả nổi, mình là người có người yêu rồi không được mê trai như vậy!

- Anh rất tốt tính chỉ có cái xấu là thích trêu ghẹo người khác

Nhã Hoà khi này mới nhìn gần thẳng vào đôi mắt ấy của chàng trai trẻ tuổi tay lại véo má của cậu:

- Do em quá đáng yêu

Cùng lúc này thì Giang Thiệu đang đứng ở một ví trí đủ tốt để quan sát tất cả những gì đang diễn ra, em đang làm gì vậy Tiểu Tề? Ông chú cầm điện thoại ra gửi tin nhắn cho cậu:

"Chú đến rồi, em đang ở đâu? Sao chú tìm không thấy?"

Khi này cậu cũng nhận được tin nhắn, Khải Tề lấy điện thoại xem mà đứng bật dậy:

- Sao vậy Khải Tề?

- À... không có gì

Cậu liền chăm chú vào cái điện thoại rồi nhắn trả lời lại cho Giang Thiệu:

"Chú cứ đến trung tâm đi thì sẽ gặp được em"

Giang Thiệu thấy cái hành động đó của cậu nam sinh nhỏ này thì vừa cảm thấy đáng yêu vừa cảm thấy mắc cười, người đàn ông đã nghe theo mà rời đi. Tôi tin em!

Trả lời tin nhắn xong thì cậu lại ngồi xuống ghế, chạm vào vai của giảng viên Nhã Hoà:

- Anh ổn hơn chưa?

- Nói chuyện với em tâm trạng của anh tốt hơn nhiều rồi. Em cứ đi gặp bạn của mình, anh không sao đâu

- Thật không?

- Cảm ơn em. Anh ổn rồi

Khải Tề cũng đứng lên tạm biệt người đàn ông này mà đi đến tìm tình yêu của mình.

Đi đến khu trung tâm thì cậu đã thấy được vị giáo sư kia và thêm rất nhiều nam nữ sinh vây quanh. Ông chú vậy mà rất vui vẻ nói chuyện cười đùa với đám người đó

Giang Thiệu còn đang khoác vai một cậu nam sinh khác rất thân khiến cho Khải Tề bật chế độ tươi cười đến lạ. Cậu đi đến bấu mạnh vào vai của ông chú:

- Có một giảng viên đang tìm giáo sư ở bên kia

Vị giáo sư này liền cảm thấy lạnh sống lưng mà rút tay về, quay qua nở nụ cười đầy ấm áp:

- Giảng viên nào vậy?

Nghe thêm câu hỏi nữa thì làm cho cậu càng khó chịu bấu mạnh vào vai của chú nhiều hơn:

- Giáo sư đi theo em thì sẽ biết thôi!

- Được, được... Mấy em ở lại chơi vui vẻ

Cả hai quay người lại rời đi khỏi cái chỗ đông đúc ấy cùng đi bên cạnh nhau, Giang Thiệu còn rặn hỏi cậu:

- Là giảng viên nào kiếm chú vậy?

Cậu quay qua lườm ông chú đầy bực mình đẩy vị giáo sư ra xa:

- Chú giả ngu hả? Ai mà thèm tìm ông chú khó ưa chứ!

Giang Thiệu cảm thấy thích thú bởi sự dễ thương này của cậu nhóc nhỏ nhà mình và liền đi lại choàng qua eo cậu:

- Rất nhiều bạn sinh viên thích chú đó

Khải Tề đẩy cái tay hư hỏng đấy ra khỏi cái eo của mình rồi nhìn xung quanh thấy không ai để ý thì mới thở phào nhẹ nhõm:

- Giáo sư đi mà tìm đám người đó đi, đừng có kiếm em nữa.

- Tiểu Tề nhà ta ghen cũng rất dễ thương đó

- Ai thèm ghen, giáo sư muốn cũng không bỏ em được đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.