Khuôn mặt đáng yêu đấy lại có thể tạo ra cái nhìn lạnh lùng, không chút do dự mà đáp:
- Muộn rồi!
Khải Tề đẩy mạnh cửa ra , bước xuống xe. Trời càng mưa lớn hơn, không ngừng trút nước xuống liên tục.
Giang Thiệu lập tức chạy ra chạy theo cậu nhóc nhỏ nhà mình dưới trời mưa lớn:
- Tiểu Tề đừng đi mà...
Khải Tề vẫn mãi bước đi, ông chú bước tới nắm giữ lấy tay của cậu nhóc đấy:
- Đừng...
Nước mưa đã thấm ướt đẫm cơ thể của cả hai, cái lạnh buốt giá ấy lại khiến cho con tim nóng đó càng cháy rực hơn:
- Chú yêu em. Yêu em rất nhiều!
- Nhất thiết phải như vậy sao? Em đã quá thất vọng rồi
Tiểu Tề lệ cũng đã rơi mà hoà theo cùng những giọt nước mưa đua nhau trôi đi. Cậu hất tay rất mạnh mà quay người lại đi, Giang Thiệu chạy tới ôm giữ lấy:
- Em rõ ràng là còn yêu chú. Em đừng dối lòng nữa
Cậu điềm tĩnh kéo tay ông chú ra, quay người lại thì đã chẳng còn sự mạnh mẽ nữa, gương mặt vô cùng oán giận:
- Không yêu nữa... Em không yêu chú nữa...
Khải Tề ngày càng lớn tiếng hơn, càng mạnh tay đánh vào lòng ngực của người đàn ông đấy:
- Chú nghe rõ chưa hả?
Giang Thiệu giữ lấy gáy của chàng trai trẻ đứng dưới trời mưa mà trao nụ hôn. Nước mưa hoà cùng nước bọt trong sự cưỡng ép.
Khải Tề không ngừng vùng vẫy, thoát ra khỏi được thì liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970781/chuong-52.html