Không biết là chú đã nhận ra cậu hay chỉ gọi tên trong vô thức mê man. Cậu lại nhanh rút tay về mà lấy điện thoại ra gọi cho Dương Chí:
- Chú ấy có uống thuốc chưa?
- Chưa đâu. Nhóc cho cậu ta ăn gì đi rồi uống thuốc vào, đừng gọi chú nữa chú bận rồi.
Vừa hết câu thì tắt máy, bận việc gì thì không biết chỉ thấy đang ngồi trên sofa tay thì ôm lấy Nhất Lục mà coi tivi:
- Để chú ta như vậy thì có sao không vậy? Khải Tề không giỏi trong khoảng chăm sóc người khác đâu
- Không chết được đâu. Em không cần lo
Kết thúc cuộc gọi đấy thì Khải Tề ra ngoài, vào thẳng nhà bếp. Tay cầm điện thoại học cách nấu cháo cho người bệnh. Sau một hồi tay chân luống cuống thì cậu quyết định đặt đồ ăn cho nhanh.
Khải Tề ngồi bên ngoài đợi thì rất nhanh chóng shipper đã giao hàng tới vẻ mặt hớn hở:
- Cậu quay lại rồi! Đồ ăn của cậu đây
Khải Tề nhận lấy hàng nhưng vẫn rất mơ hồ với lời nói của người giao hàng:
- Sao chú lại nói vậy?
- Thì chú hay giao hàng ngang qua đây nhưng lại không thấy cậu. Mà cậu với người kia cãi nhau rồi sao? Chiều tối hôm qua chú thấy người đó đấm tay mình xuống đất rồi nằm vật vã ra la hét rất đáng thương.
Nghe thấy được đều ấy thì Khải Tề lại chở nên sửng sốt:
- Chú biết cách nào chăm sóc người bị cảm nặng không?
- Ăn, uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970779/chuong-53.html