Giang Thiệu lúc này có vẻ chẳng còn cảm nhận được cảm giác đau từ khuôn mặt hay có lẽ nỗi đau ấy không sánh bằng sự nhói đau trong lòng.
Khải Tề đằng đằng sát khí mà nhìn chú, khi này thì Nhất Lục tình cờ chạy tới nhanh chóng đi xuống kéo bạn mình lại:
- Mày kích động quá rồi!
- Sao mày cho chú ấy vào nhà?
- Tao...
- Mày làm tao không ngờ thật đó!
Khải Tề nhẹ nhàng kéo tay Nhất Lục ra, tình cờ thay Nhã Hoà lại chạy xe tới liền bị chàng trai ra tín hiệu kêu lại:
- Anh cho em đi nhờ đến trường được không?
- Được... lên xe đi
Nhã Hoà nói chuyện nhưng vẫn quan sát cục diện rối ren trước mắt. Sau khi cậu lên thì xe cũng nhanh chóng được lái đi. Nhất Lục lúc này mới hỏi:
- Chú làm liên lụy tới tôi luôn rồi đó. Không ngờ chỉ việc dỗ nó mà cũng làm không xong
Nhất Lục chán nản đi vào nhà, Giang Thiệu đứng như chết lặng ở đó:
- Tiểu Tề, ghét bỏ mình thật rồi sao?
____________
Khải Tề ngồi trong xe nhưng không biết đặt tâm trí ở đâu mà cứ mãi miết sờ lòng bàn tay của bản thân.
- Khải Tề muốn ăn gì không?
Câu hỏi của Nhã Hoà lại thể nào lọt được vào đôi tai nhỏ này:
- Khải Tề!
Giọng nói lớn đấy mới làm cho Khải Tề bừng tỉnh quay qua nhìn trong sự mơ màng:
- Thầy nói gì?
- Em đi ăn sáng cùng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970777/chuong-54.html