Sao lại không dám?
- Nhóc con này thật lớn gan đó
- Đủ để đứng ở đây nói chuyện với anh
Tuần Tự chầm chậm, từ tốn bước đến chàng sinh viên này mà nhẹ nhàng xoa mái tóc đấy, khẽ thì thầm vào tai:
- Em có tin, một người tên Khải Tề sẽ bốc hơi mà chẳng để lại một dấu vết không hả?
- Anh đang đe doạ tôi sao?
- Nhóc biết đều thì nên câm mồm lại
- Nếu không thì sao?
Chiếc xe thân quen của Giang Thiệu chạy tới, Tuấn Tự với vẻ kêu hãnh khẽ mỉm cười. Ông chú cầm dù bước xuống xe tạo ra vẻ lịch lãm, đầy chất tình.
Tuấn Tự đang định bước tới thì Giang Thiệu lại đi qua cạnh của chàng trai kia:
- Chú đưa em về
Khải Tề và người giảng viên phải bội phần ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt:
- Anh sao vậy Giang Thiệu?
- Còn không đủ rõ sao?
- Rõ chuyện gì?
- Tuấn Tự, thời gian qua em làm gì không phải anh không biết chỉ là muốn bỏ qua cho em. Chúng ta phải kết thúc ở đây được rồi
Chàng giảng viên này bước tới nắm lấy tay Giang Thiệu đầy đau lòng và đầy khó hiểu:
- Tại sao? Em không muốn! Em rất yêu anh mà! Em không tốt chỗ nào sao? Em có thể sửa, em sẽ sửa vì anh
Chẳng ngần ngại mà hất tay Tuấn Tự ra, tay lại ôm lấy eo của Khải Tề đầy mùi mẫn:
- Em yêu tôi sao? Em chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970783/chuong-51.html