Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau
Đang nói chuyện thì Trình Thiên cùng Ôn Nhã Trạch mệt mỏi trở về từ phim trường, Trình Thiên dẫn theo hai người vào trong hành lễ, nhận lại áo khoác từ tay của Ôn Nhã Trạch. “Mẹ, bọn con về rồi.” Cơm tất niên lần lượt được dọn lên bàn. Trình Song như đang luyện tập tạp kỹ, hai tay cầm 4 cái đĩa. Toàn bộ đều đầy thịt gà, thịt bò, thịt vịt, đúng lúc thấy Trình Thiên đang giúp Ôn Nhã Trạch cởi áo khoác ngoài. “Anh hai, anh thật là có số ăn uống, anh về đúng lúc quá.” Trình Song bĩu môi, không hề đề phòng đã bị ăn ngay một miếng cẩu lương. Trình Thiên ngoác miệng cười, đỡ lấy hai đĩa thức ăn. Ôn Nhã Trạch vừa đến đã ra cửa gọi điện thoại, ôn nhu nhìn Trình Song cười cười thăm hỏi. Sau đó giây tiếp theo liền cười có chút gượng gạo, dường như làm cho khóe miệng của mình có chút cứng ngắc, anh mắt nghi hoặc nhìn Trình Cần. Trình Cần lại đây hỗ trợ, không mặn không nhạt chào hỏi. Ôn Nhã Trạch đưa điện thoại cho Trình Cần: “Tiểu Cần, điện thoại.” Trình Cần không hiểu chuyện gì, nhìn ánh mắt của Ôn Nhã Trạch, yên lặng nhận điện thoại: “Alo?” Đầu dây bên kia có tiếng ho khan rất nhỏ, nói: “Trình Cần, là tôi.” “Sở Dương?” Trình Cần rất bất ngờ, theo bản năng xoay người đi đến ban công, vừa định quay người lại nhớ ra đây là điện thoại của Ôn Nhã Trạch, nói thật, anh rất sợ điện thoại bị hở, Sở Dương nói lung tung. Hoàn hảo, tên tiểu tử này hầu hết thời gian ở trên mạng đều rất thông minh, chưa nói cái gì, có thể cũng biết do không tiện, cũng chỉ nói vài lời chúc Tết. Cậu ta chỉ đơn giản nói chuyện như vậy. Trình Cần cảm giác trong lòng Ôn Nhã Trạch cũng có thể làm cho người khác biến chất, từ trong ánh mắt của anh ta có thể thấy. Cuối cùng tên nhóc con kia nói, anh đừng nhận điện thoại của tôi được không? Trình Cần đơn giản chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó bên kia điện thoại vô cùng vui mừng. Trình Cần cúp điện thoại gặp ngay ánh mắt soi mói của Ôn Nhã Trạch. Trong lòng còn thoáng nghĩ, anh và Sở Dương vẫn còn tương đối ngây thơ, huống chi là ở trên giường, cậu ta còn không cho cơ hội làm “tình nhân”, không có gì là hợp ý cả. Tuy nhiên lời nói của Ôn Nhã Trạch rất khéo léo và thẳng thắn: “Sở Dương còn nhỏ.” Trình Cần chép miệng, 4 chữ này còn có chút thăm dò. Loại thái độ sống này Trình Cần đã từng đánh giá cao, thậm chí còn muốn trở thành một thứ giống với phong cách này, dễ thương, dịu dàng và luôn quan tâm đến thể diện của người khác. Nhưng hiện tại, đã ở bên nhau lâu, càng phát hiện ra cách sống này có chút đáng ghét không nói nên lời. Người ta bị bẻ cong, nói thẳng không tốt sao? Trình Cần mỉm cười: “Anh tôi cũng còn khá trẻ.” Sau đó Trình Cần quay đầu bỏ đi, người lùa bò già đi ăn cỏ chính là cậu! Ôn Nhã Trạch cúi đầu cười nhẹ, gọi Trình Cần. Trình Cần: “?” Ôn Nhã Trạch vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như trước: “Cậu hẳn biết tôi đang nói gì?” Trình Cần nhìn chằm chằm Ôn Nhã Trạch, coi như đang nhìn một đồ vật, vật này chỉ như phong cảnh xa xa, chỉ cần nhìn từ xa là có thể thấy, phóng to hết mức sẽ nhìn thấy khuyết điểm. Mẹ Trình ở phòng khách gọi hai người lại ăn cơm, Trình Cần đem ánh mắt thu lại, trả lời mẹ, sau đó nói: “Anh Văn Trạch, anh chắc cũng biết anh đang nói gì.” Sau khi ăn xong, Trình Thiên thể hiện lòng hiếu thảo của mình, liền vào bếp rửa bát. Ôn Nhã Trạch lau bàn. Trình Cần biến thành hoa quả tiên sinh, ngồi dùng tay bóc cam. Bóc được quả nào liền để vào trong bên trong đĩa đựng trái cây. Trình Song phụ trách ăn, thường lúc ăn hay cười to, rất khó để bắt cô nói chuyện. Trình Cần liếc nhìn TV. Gala lễ hội mùa xuân năm nay vẫn không thu hút được sự chú ý của anh. Quách Đức Cương, Trầm Đằng, Tống Tiểu Bảo, Gala lễ hội mùa xuân năm nay đã khéo léo tránh những trò đùa này. Phần còn lại của chương trình chỉ có thể khiến người ta không ngừng uống nước, nhịn tiểu. Trình Cần lấy khăn ướt ra lau tay, đứng dậy quay về phòng ngủ thì Trình Song nói: “Anh không xem à?” “Mọi người xem đi” Trình Cần nói: “Anh lên phòng xử lý chút việc.” Lúc đi lên chỗ rẽ của cầu thang, Trình Cần đụng phải ánh mắt của Ôn Nhã Trạch, ánh mắt ấy rất sâu, nếu đóng phim kinh dị hẳn là đóng vai quỷ khá đẹp. Trình Cần nghĩ đến lại càng nửa khen nửa chê, đã muốn làm tốt ý tưởng này, không nghĩ đến bản thân lại ở trên hot search của Weibo, lượng fan của anh cũng tăng lên rất nhiều. Đủ loại bình luận, có tính cạnh tranh, hầu hết trong số đó là bình luận tích cực. - - Hôm nay một ngày là đủ: Tôi lau, phía chính chủ bắt đầu ngang nhiên bán đậu hũ sao? - - Lão lái xe mang theo tôi: Mẹ, tác giả mau ra đây, 6 năm không đổi, đổi rồi liền phát cơm, hết xẩy, ăn no nê. - - Đang luyện nhân gia: Có một cốt truyện ngọt ngào, người xem vừa khóc vừa cười, tiểu nhị, mau mang hạt dưa đến! - - Hai tháng không đỏ: Có một lời tỏ tình gọi là mười ngón tay đan vào nhau *icon mũi dài - - Tiểu thịt tươi họ L @@: Cách vách đã muốn lái xe, xin nửa giá cho thẻ sinh viên. *hình ảnh* Hình đính kèm là hình vẽ của đồng nghiệp “Thích anh từ lâu” ngày hôm qua. Trình Cần kéo xuống một chút, có một số độc giả phàn nàn về việc cập nhật chậm, nội dung bình luận vẫn trong mức chấp nhận được. Tuy nhiên một số bình luận nguyền rủa tác giả chết cả nhà và v…v… Điều này không hay lắm, nhưng không phải. Giọng nói hài hoà bị tiểu thiên sứ đáng yêu quảng đại phun trở lại, chôn vùi trong đống bình luận mênh mông. Lời bình luận đầu tiên trong bài đăng lại là từ “Thích anh từ lâu”, số lượng từ bình luận rất ít, chỉ có bốn chữ -- “Vương giả trở về.” Trình Cần dở khóc, dở cười, nếu không phải hôm qua còn nói chuyện phiếm, anh đã nghĩ đây là một tên xã hội đen cấp cao. Anh ta chỉ là một họa sĩ, anh thậm chí không thể đảm bảo là sẽ có cập nhật, như thế sao nói là vương giả? Bây giờ trong thời đại gia tăng của các tân binh, một nơi phí tiền như vậy thì làm sao xứng? Trình Cần mở phần tin nhắn riêng, có rất nhiều độc giả và một số biên tập viên từ một số trang web không rõ tên. Trình Cần đọc được của từng người một, một số gợi ý anh thấy hay nên đã lấy bút ghi chép lại. Ngoài ra còn có một ảnh gel nha đam có dấu v lớn, Trình Cần cảm thấy chiếc áo vest này rất quen, nhấp vào bức ảnh đại diện, nhận ra đó là một nghệ nhân kim cương vẽ tranh châm biếm trên mạng. Vài ngày trước, Lý An Sâm đã xem bản thảo của anh trong thời gian nghỉ ngơi hàng năm. Lượn lờ ở trên mạng, gặp cập nhật mới nhất của anh trên Weibo cũng để lượt thích. Lúc này, di động vang lên, là Sở Dương. Trình Cần do dự một lúc liền nhấc máy: “Làm sao vậy? Không phải đã chúc Tết rồi sao?” Điện thoại bên kia im lặng mất 2 giây, nói một cách đáng thương: “Tôi chỉ xem liệu anh có trả lời cuộc gọi của tôi không.” Trình Cần thở dài thườn thượt nằm xuống giường: “Tôi không ngây thơ như vậy đâu.” Sở Dương lại trầm mặc. Trình Cần rất quý trọng cuộc gọi này, còn muốn nói chuyện với đầu dây bên kia nhiều hơn, tuy rằng đã mấy ngày không gặp, lại giống như đã rất lâu. Anh cười nói: “Cậu không để cho tôi chờ? Còn chờ cái gì?” Trình Cần đập tay vào trán, đây thật sự là muốn tẩy não, như vậy tán gẫu mệt chết mất. Sở Dương rất yên lặng, có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh trên tivi. Trình Cần tự hỏi không biết Sở Dương có xem chương trình Gala lễ hội mùa xuân hay đang xem một bộ phim truyền hình. Sở Dương nói: “Lúc anh từ chối tôi, tôi rốt cuộc muốn nghĩ xem anh còn thiếu những gì, tôi có gì có thể bổ sung được.” Trình Cần vốn là muốn đùa một chút cho không khí thêm sôi nổi, nghe được cậu nhóc nói như vậy thì liền nghiêm túc, từ giường đi ra ban công, im lặng chờ cậu nói tiếp. Sở Dương ngẩng đầu, ngoài ban công, bầu trời tối đen đầy sao, xa xa còn có ngôi sao sáng ngời, thoáng ẩn thoáng hiện. “Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra một chút.” Sở Dương cười: “Để anh chờ, anh cứ chờ đi, tôi đuổi kịp được.” Trình Cần sờ mấy cây xương rồng trên ban công, đột nhiên cảm thấy hơi nóng, bèn mở cửa sổ, á khẩu không biết nói gì. Sở Dương nói ra những lời liền mạch này, anh bỗng cảm thấy cậu thiếu niên này đã mất đi một chút ngây thơ, cả người bỗng sinh động hơn. Nếu nói mấy câu cự tuyệt, như vậy dường như lại trái với lương tâm, nhất là đã nghe được lời cảnh cáo của Ôn Nhã Trạch. Anh đột nhiên cảm thấy Sở Dương tối nay nói chuyện thật dễ nghe. Không biết vì cái gì, Trình Cần tự dưng lại nhớ tới bức tranh của tên đồng nghiệp “Thích anh từ lâu” kia. Nội dung của bức tranh kia là nhân vật Xuất Trần quần áo không chỉnh tề ngồi ở trên ghế, còn Lãng Du lại quần áo ngay ngắn ngồi giữa hai chân anh ta, lời nói lại có chút vừa lưu manh lại thâm tình. - - Tôi muốn anh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau