Không chỉ muốn cậu mở rộng đôi chân vì tôi, mà còn mở rộng trái tim của cậu vì tôi.
Trong sân pháo hoa bắt đầu được phóng lên, ánh lửa sáng rực cả sân, Trình Song bịt tai và nhảy lên sung sướng, Trình Thiên ôm lấy Ôn Văn Trạch và mỉm cười. Ba mẹ Trình cùng ông nội Trình dặn dò ba người nên tránh xa ra một chút.
Không có anh, gia đình vẫn vui vẻ như vậy.
Sở Dương nói: "Sao vậy? Bên kia ồn ào như vậy, anh có nghe không?"
“Đang nghe.” Trình Cần xoa xoa cái mũi: “Sở Dương, cậu 20 tuổi”
"Ừm" Sở Dương nói: “Vài tháng nữa là 21 tuổi.”
"Cậu không phải trẻ con, tôi cũng chưa từng coi cậu như vậy nhưng tôi so với cậu lớn hơn rất nhiều. Cậu vẫn là..." Trình Cần dừng lại: "Tôi nghĩ..."
Sở Dương nói: "Anh lại lấy cái cớ nữa sao?”
Trình Cần: "..."
Sở Dương nói: "Anh không nghe điện thoại cũng không nhận tin nhắn. Tôi đã đợi ở trước cửa nhà anh mấy ngày. Trời thì lạnh cóng, mọi người đều về quê nhà hết. Mấy con chó cạnh nhà anh cũng biết yêu, còn tôi chỉ có thể muốn thấy anh, dù biết rằng anh không muốn nhìn tôi nhưng tôi vẫn luôn muốn nhìn anh. Anh có biết cảm giác mất liên lạc là như thế nào không? Anh có biết đó là gì không? Anh làm sao hiểu được cảm giác chờ đợi là gì?”
Trình Cần: "..."
Sở Dương nói: "Nói chuyện!”
Một lúc sau, ánh mắt Trình Cần nhấp nháy: “Tôi không biết nên nói thế nào...”
Sở Dương cúp điện thoại.
Tác giả có điều muốn nói:
Sở Dương than thở: Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801154/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.