tình huống như bây giờ.
Sở Dương lên xe trong tuyệt vọng.
Nếu cậu không phải là cháu trai của Ôn Văn Trạch thì tôi đã sớm…
Trình Cần nghĩ.
Lái xe được một đoạn, Sở Dương hỏi: "Này, chúng ta đi đâu vậy?"
"Tôi đang rất mệt!"
Trình Cần chán ghét nói: "Tới nhà của tôi.”
Sở Dương: "... Ồ."
Trình Cần nói: “Yên tâm đi, tôi nuôi nổi một thùng gạo như cậu.”
Sở Dương vội xua tay: “Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là tôi không phân biệt được rốt cuộc lời nào của anh là thật, lời nào là dối trá…”
Trình Cần hừ một tiếng: “Vậy cậu có nghe lời không?”
Sở Dương khó hiểu nói: “Người dân nông thôn chúng tôi không hiểu lời hoa mỹ như vậy.”
Trình Cần nhíu mày: "Ồ, phải không? Ý cậu là tất cả mọi người trong thành phố chúng tôi đều là than tổ ong, cả người đều một bụng nham hiểm?”
"Không phải, tôi không có ý đó..." Sở Dương vội vàng xua tay, nhưng không giải thích rõ ràng, chỉ đành ngồi yên lặng không nói nữa.
Miệng Trình Cần chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, mà Sở Dương thì vẫn là một con cừu non chưa trải sự đời, đấu võ miệng với anh, đây không phải là tự tìm đường chết sao.
Trình Cần nhìn cậu nhóc trong gương chiếu hậu, vẻ mặt phiền muộn có chút đáng yêu.
Sau khi Trình Cần từ nước ngoài trở về, anh mua một căn nhà ở bên ngoài, có ba phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng tắm, cộng với một sân trong riêng biệt.
Trình Cần mới đến ngoài hành lang liền cởi áo khoác, chìa khóa ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801128/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.